Chương 6 - Sống Lại Tôi Phải Thay Đổi
Tôi sẽ không bao giờ giống kiếp trước.
Cả đời bị chôn vùi trong cái làng này.
Nhờ thầy Lưu giúp đỡ, quản lý ký túc xá mới mở cửa cho tôi vào ở.
Không phải làm việc đồng áng, tôi có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học.
Cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Vì có lớp bổ túc, kỳ nghỉ hè rất ngắn.
Chỉ thoáng chốc, mọi người đã quay lại trường.
Hơn một tháng qua, tôi không gọi về nhà lấy một lần.
Rất nhanh, khóa dưới cũng bắt đầu nhập học.
Hôm đó, trong giờ thể dục, Tống Mộ lại chủ động tìm tôi.
Cuối cùng, cậu ta vẫn vào được Nhất Trung.
Cậu ta xách theo một chiếc túi to:
“Mẹ bảo mang cho chị.”
Rồi đưa cho tôi một xấp tờ 10 tệ.
“Bố bảo mỗi tháng cho em 300 tệ tiền sinh hoạt, nhưng ông đưa em 400 tệ, chắc 100 tệ còn lại là phần của chị.”
Tôi mở túi ra.
Bên trong là đậu chua, đậu trắng muối, thịt băm xào ớt trắng đựng trong lọ Lao Gan Ma.
Tôi ghét gừng.
Nhưng trong những món này, không có lấy một sợi gừng nào.
Tôi chợt thấy ngổn ngang cảm xúc.
Bố mẹ chính là như vậy.
Họ có thể đánh con một cái thật đau, ép con trở thành người mà họ muốn.
Nhưng ngay sau đó, họ sẽ cho con một miếng kẹo nhỏ, để con biết rằng, họ vẫn còn một chút thương con.
Dù sống đến hai kiếp, tôi vẫn không thể dứt bỏ tình cảm này.
Hôm đó, ăn cơm xong, tôi đi ngang qua bảng thông báo.
Bảng xếp hạng của khối 12 vẫn chưa được gỡ xuống.
Tống Mộ mặc đồng phục quân sự, đứng cùng mấy người bạn.
Có người chỉ vào bảng danh sách:
“Tống Triều Triều… ‘Triều Triều Mộ Mộ’… ghép lại với Tống Mộ, cái tên hợp ghê nhỉ! Mà cô ấy còn học giỏi nữa.”
Dưới ánh hoàng hôn, Tống Mộ ngẩng cao cằm, kiêu ngạo nói:
“Đó là chị tôi!”
Buổi tối, sau giờ tự học, tôi đi tìm Tống Mộ.
Tôi đưa cho cậu ta toàn bộ sổ ghi chép của tôi từ năm lớp 10.
“Sau kỳ thi cấp hai, tôi đã mơ thấy một giấc mơ.”
“Trong mơ, tôi không vào cấp ba, mà học trung cấp. Rồi tôi vào nhà máy làm công nhân, lấy đại một người, cuối cùng chết trên bàn mổ khi sinh con.”
Hành lang tối tăm, ánh đèn mờ nhạt phản chiếu gương mặt tái nhợt của tôi.
Thì ra, ba mươi năm của kiếp trước… chỉ gói gọn trong một câu chuyện.
Tôi nhìn Tống Mộ, chậm rãi nói:
“Còn em, vào Nhất Trung bằng tiền tự túc, nghiện game, cuối cùng chỉ đỗ cao đẳng, không kiếm được việc tử tế.”
“Em vất vả lắm mới có bạn gái, nhưng cô ấy thấy em nghèo quá, liền bỏ đi.”
“Tống Mộ, chị không muốn mình sống một cuộc đời bi kịch như giấc mơ đó, nên chị đã dốc hết sức để thay đổi.”
“Còn em, muốn chìm đắm trong tầm thường, hay nỗ lực để thay đổi cuộc đời, tự em quyết định.”
13
Tôi ném sổ ghi chép vào tay cậu ta, rồi quay người bỏ đi.
Cả một học kỳ, tôi không về nhà lấy một lần.
Thỉnh thoảng, mẹ vẫn nhờ Tống Mộ mang chút đồ cho tôi.
Tôi ngày đêm vùi đầu vào học tập.
Kiếp trước, tôi từng học liên thông từ cao đẳng lên đại học.
Nhưng khi so sánh với kỳ thi đại học thực sự, mới thấy trước đây, tôi chẳng học được gì đáng kể.
Top 50 toàn khối.
Hoặc là thiên tài, hoặc là liều mạng nỗ lực.
Thậm chí như Chương Tiệp, vừa có tài năng bẩm sinh, vừa có sự chăm chỉ tuyệt đối.
Chỉ cần tôi lơ là một chút, liền bị người khác vượt qua.
Đôi lúc tôi nghĩ.
Một trường cấp ba nhỏ ở huyện đã khốc liệt như thế này.
Vậy nếu bước lên trường trọng điểm của tỉnh, bước lên sân chơi toàn quốc, sẽ còn thế nào?
Tôi…
chỉ như một hạt bụi nhỏ bé giữa biển người.
Nhưng dù chỉ là một hạt bụi vô danh,
Tôi cũng sẽ dốc hết sức, cưỡi gió bay lên.
Có lẽ tôi sẽ rơi xuống đỉnh núi, trở thành một hạt cát lặng lẽ quan sát cả dãy núi trùng điệp.
Có lẽ tôi sẽ đáp xuống những tòa cao ốc, hòa vào nhịp thở của thành phố tấp nập.
Nhưng chắc chắn, tôi sẽ không bao giờ bị vùi lấp trong bùn đất của làng Minh Sơn nữa.
Đôi lúc, tôi mệt đến mức không muốn mở miệng nói chuyện.
Cũng có những khoảnh khắc tự nghi ngờ chính mình:
Sống lại một đời, tại sao tôi không thể giống nhân vật chính trong tiểu thuyết, tung hoành ngang dọc?
Những lúc ấy, Chương Tiệp luôn là người kéo tôi lại.
Một đêm tháng tư, trời vẫn còn se lạnh.
Cậu ấy mỉm cười dưới bầu trời đầy sao:
“Cố lên! Chúng ta sắp chiến thắng rồi.”
Hoa nghênh xuân nở rộ rồi tàn.
Những nụ hoa dành dành lặng lẽ hình thành.
Không biết từ bao giờ, mỗi khi đi ngang qua vườn nhỏ dưới tòa nhà lớp 12, trong không khí đã thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ.
Dành dành đã nở.
Kỳ thi đại học, cuối cùng cũng đến.
Đây không chỉ là bài kiểm tra cho ba năm nỗ lực của tôi.
Mà còn là bài kiểm tra xem việc sống lại một đời, có phải là lựa chọn đúng hay không.
Tôi gặp may, địa điểm thi chính là trường mình.
Hai ngày thi đại học trời mưa tầm tã.
Từng hạt mưa nặng nề đập vào cửa kính, vang lên từng tiếng lộp bộp, lộp bộp.
Bất chợt, tôi nhớ lại ngày mình sinh con.
Hôm đó cũng là một ngày mưa như trút nước.
Từng tiếng rên rỉ đau đớn và cầu xin của tôi, bị tiếng mưa xé nát, tan biến trong không trung.
Ngoài cửa, tiếng chửi rủa của mẹ chồng, tiếng hò hét của Trương Soái, bắt tôi cố thêm chút nữa, vang lên như tiếng trống đập vào lồng ngực.
Hôm đó, giữa cơn mưa, tôi bước về phía cái chết.
Nhưng hôm nay, giữa cơn mưa này, tôi sẽ bước đến một cuộc đời mới!
Môn thi cuối cùng kết thúc.
Tôi bước ra khỏi phòng thi, nhìn thấy Chương Tiệp cũng vừa đi ra từ dãy hành lang cuối cùng.
Mưa suốt hai ngày, không biết đã ngừng từ lúc nào.
Một cầu vồng mùa hạ rực rỡ treo trên bầu trời.
Giữa biển người tấp nập, cậu ấy khẽ mỉm cười với tôi.
Tôi cũng cười.
Nhưng càng cười, nước mắt càng chảy xuống.
Chờ đợi kết quả thi, tôi về làng.
Suốt ba năm, trong ngôi làng nghèo nàn lạc hậu này, chỉ có tôi và Tống Mộ vào được Nhất Trung.
Những đứa trẻ khác, hoặc là tốt nghiệp cấp hai rồi vào Nam làm công nhân, hoặc là học trung cấp rồi cũng lên dây chuyền nhà máy.
Ấn tượng của dân làng về tôi, vẫn chỉ dừng lại ở một đứa may mắn đỗ vào Nhất Trung bằng điểm chót vót.
Học giỏi mà là con gái, thì chẳng phải chuyện gì đáng khoe khoang.
Vì vậy, họ chỉ hỏi:
“Triều Triều, có thi đỗ đại học tử tế không đấy?”
“Nếu chỉ đỗ loại ba, chắc bố mẹ con không có tiền nuôi con học đâu nhỉ?”
Bà Trương cười khẩy:
“Tôi nói từ đầu rồi, học cấp ba làm gì cho phí công.”
“Nhìn con trai tôi đi, năm ngoái đi làm rồi, đã gửi về nhà 5000 tệ rồi đấy!”
Đám phụ nữ trong làng trầm trồ, không ngớt lời khen bà Trương dạy con giỏi.
Tầm nhìn hạn hẹp.
Họ cho rằng 5000 tệ tiền lương trước mắt đáng tin hơn tương lai 50.000 hay 500.000 tệ mà chưa biết bao giờ mới kiếm được.
Bà Trương cười tủm tỉm, nhìn tôi đầy ẩn ý:
“Triều Triều, con cũng lớn rồi.”
“Hay là lần này đi làm cùng Tiểu Soái luôn đi, sau này về làm con dâu nhà bác, bác không bạc đãi con đâu!”
Bà cô họ thì có chút hiểu biết hơn.
“Dù sao cũng học lớp trọng điểm Nhất Trung, chắc ít nhất cũng đỗ được loại hai nhỉ?”
“Nhưng bây giờ bằng loại hai không có giá trị lắm đâu.”
“Không phải tốt nghiệp trường trọng điểm, thì cũng chẳng làm được gì cả.”
Nhưng khi trước, chính bà ta đã nói, học trung cấp là đủ tốt rồi.
Hai ngày trước khi có kết quả, Chương Tiệp gọi cho tôi.
“Triều Triều, cậu quyết định đăng ký trường nào chưa?”
“Xem điểm rồi tính tiếp.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Chương Tiệp lên tiếng:
“Thanh Hoa và Bắc Đại đều đã gọi cho tôi. Tôi muốn hỏi cậu định chọn thành phố nào.”
Sống đến hai kiếp, tôi lập tức hiểu được ý ngầm trong lời nói của cậu ấy.
“Tôi đi đâu không quan trọng, Chương Tiệp. Quan trọng là cậu muốn đi đâu.”
“Với bộ não như cậu, chỉ có Thanh Hoa và Bắc Đại mới xứng đáng.”
“Cậu phải chịu trách nhiệm với cuộc đời mình, với thiên phú mà ông trời đã ban tặng cho cậu!”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Cuối cùng, cậu ấy nhẹ giọng nói:
“Vậy tôi sẽ chọn Thanh Hoa.”
Ngày công bố điểm thi đại học, trời nắng rực rỡ.
Hôm đó cũng là ngày ông Vượng trong làng dựng xà nhà.
Lao động trong làng đều được mời đến giúp đỡ, bố tôi cũng không ngoại lệ.
Gần 12 giờ trưa, tôi đến tìm bố mượn điện thoại để tra điểm.
Nhà ông Vượng đông người.
Đúng giờ ăn trưa, tất cả ngồi dưới bóng cây, vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Bà Trương cũng có mặt.
Bà ta cười hì hì:
“Triều Triều muốn tra điểm à? Tra ngay đây đi, để mọi người cùng nghe nào!”
Tôi bấm số gọi đến tổng đài.
Sau một khoảng chờ dài như cả thế kỷ, dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, giọng nữ máy móc cất lên đọc điểm số của tôi.
14
Ngữ văn: 128.
Toán: 127.
Tiếng Anh: 138.
Tổ hợp KHTN: 274.
Tổng điểm: 667.
Năm đó đề thi khá khó, điểm chuẩn đại học trọng điểm khối tự nhiên là 547.
Tôi vượt chuẩn đến 120 điểm.
Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như mình đang lơ lửng giữa không trung.
Chân như đạp trên bông, cả người nhẹ bẫng, không chân thực chút nào.
Đây thực sự là điểm số của tôi sao?
Của một đứa vốn dĩ chỉ nên học trung cấp sao?
Bố tôi bỏ đũa, bật dậy.
“Đọc… đọc lại lần nữa! Bố nghe không rõ!”
Giọng nữ máy móc lại đọc lại một lần nữa.
Bàn ăn ồn ào ban nãy bỗng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua kẽ lá.
Bố tôi nhìn điện thoại, lại nhìn tôi.
Nhìn tôi, lại nhìn điện thoại.
Ông lắp bắp hỏi:
“Vậy… điểm này có thể vào trường nào?”
Tôi khẽ cười:
“Hầu như tất cả các trường đại học trên cả nước.”
Không ai trong số họ từng học cấp ba.