Chương 4 - Sống Lại Tôi Phải Thay Đổi

“Thầy Lưu, xin hãy cho em vào lớp trọng điểm!”

“Em nhất định sẽ học thật tốt, em tuyệt đối không kéo tụt thành tích của lớp, điểm số của em đủ rồi, em đứng thứ sáu lớp thường…”

“Em biết việc này rất khó, nhưng xin thầy, xin thầy cho em một cơ hội!”

Kiếp trước, khi còn trẻ, tôi luôn cảm thấy nhờ vả người khác là một điều đáng xấu hổ.

Nhưng bây giờ nhìn lại, so với cả tương lai phía trước, thì vài câu cầu xin có đáng là gì?

Thầy Lưu nhíu mày, có vẻ khó xử.

Bất chợt, có tiếng gõ cửa.

Chương Tiệp đứng trước cửa, dáng thẳng tắp.

“Thầy Lưu, theo điểm số, vốn dĩ Tống Triều Triều đã có thể…”

Thầy Lưu càng nhíu mày sâu hơn.

Tôi lập tức cắt ngang: “Chương Tiệp, im miệng.”

Rồi tôi quay sang nhìn thầy Lưu:

“Thầy ơi, em không có ý gì khác với Chương Tiệp, em chỉ muốn vào lớp trọng điểm, lớp nào cũng được.”

“Nếu thầy có e ngại gì, thì…” Tôi hít sâu một hơi, “sau này em có thể giữ khoảng cách với bạn ấy.”

Ánh mắt Chương Tiệp tối sầm lại.

Thầy Lưu nhìn tôi thật lâu: “Thầy không phản đối việc học sinh hỗ trợ nhau trong học tập. Em cứ về nhà chờ tin, thầy sẽ cố gắng tranh thủ cho em.”

Tôi và Chương Tiệp cùng xuống cầu thang.

Cậu ấy bặm môi, im lặng suốt cả quãng đường.

Vừa ra khỏi tòa nhà, cậu ấy sải bước bỏ đi.

Tôi gọi cậu ấy lại: “Xin lỗi, Chương Tiệp.”

“Những người như chúng ta, đã lấm bùn dưới đáy, thì chỉ có một cách duy nhất là dốc hết sức mình bò lên. Chỉ có thế, chúng ta mới có thể sống một cuộc đời khác.”

Tôi giơ tay lên, hướng về phía ánh mặt trời, xòe năm ngón tay ra như thể đang cố nắm lấy thứ gì đó:

“Tôi cần một chiếc chìa khóa đủ lớn để mở cánh cửa đó, cậu hiểu không?”

Cậu ấy dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi.

Ngược sáng, biểu cảm trên gương mặt cậu có chút mơ hồ:

“Bây giờ tôi hiểu rồi.”

Cậu ấy tiến lên hai bước, ánh mắt dịu dàng hiện rõ trước mắt tôi:

“Tôi hiểu cậu, nhưng tôi càng hy vọng chúng ta là những người bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua nghịch cảnh.”

Cậu ấy trưởng thành quá nhanh.

Khác hẳn với cậu thiếu niên mấy tháng trước còn sợ bị chú ý khi đứng múc cơm.

Điều đó khiến tôi cảm thấy hổ thẹn.

Khi tôi về làng, bà Trương đang ở sân giết con gà cho bữa ăn ngày mai.

Con gà bị treo ngược, máu đỏ tươi nhỏ xuống cái bát sứ cũ sứt mẻ.

Bà ta cười cười, đầy ẩn ý: “Triều Triều, thi thế nào rồi?”

“Cũng ổn, đứng thứ 135 toàn khối.”

Nụ cười trên mặt bà ta cứng đờ, những lời mỉa mai vốn đã sắp bật ra khỏi miệng, cuối cùng lại bị bà ta nuốt ngược vào trong.

Hôm sau là Tết Nhỏ.

Bà cô họ trên thành phố về quê.

Cả đại gia đình quây quần ăn cơm.

Lúc trước, bà ta là người phản đối kịch liệt nhất chuyện tôi học cấp ba.

Giờ có dịp, đương nhiên phải chọc ngoáy tôi một chút.

“Nghe nói cháu bị xếp vào lớp thường? Học lớp thường thì có tiền đồ gì, chỉ tổ phí thời gian.”

Trên bàn ăn, nhiều họ hàng lập tức phụ họa.

“Con gái không cần học nhiều đâu.”

“Cháu cứ cố chấp thế làm gì, không thấy bố mẹ cháu vất vả thế nào à?”

“Quan trọng nhất vẫn là lấy được tấm chồng tốt.”

Tôi bình tĩnh đáp: “Kỳ thi vừa rồi, cháu đứng thứ sáu lớp thường, toàn khối xếp 135.”

Bàn ăn đột nhiên im lặng.

Sắc mặt bà cô họ không còn dễ coi nữa.

Một lúc sau, bà ta chậc lưỡi đầy tiếc nuối: “Đáng tiếc cháu lại là con gái. Nếu Tiểu Mộ mà đạt được thành tích này thì tốt biết bao.”

“Nhưng nó cũng không tệ đâu, nghe nói lần này nó đứng trong top 50 trường cấp hai?”

“Cũng có tiềm năng lắm đấy, phải cố gắng hơn nữa!”

Mọi người lập tức quay sang khen ngợi em trai tôi.

Xếp hạng 135 của một trường cấp ba trọng điểm và top 50 của một trường cấp hai ở quê, sự chênh lệch đó chẳng lẽ họ không hiểu?

Đương nhiên là hiểu.

Nhưng trong mắt họ, con gái vốn không đáng để kỳ vọng.

Hy vọng của gia đình, nhất định phải do con trai gánh vác.

Bà cô họ liếc nhìn tôi, chậm rãi nói: “Thi một lần không nói lên điều gì cả. Phải vào lớp trọng điểm mới có hy vọng.”

Đúng lúc đó, điện thoại của bố vang lên.

Ông không quen áp điện thoại vào tai, nên như mọi khi, bật loa ngoài.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của thầy Lưu:

“Đây có phải phụ huynh của Tống Triều Triều không? Tôi gọi đến để báo cho em ấy biết, học kỳ sau em có thể vào lớp Một.”

“Tống Triều Triều thông minh, chăm chỉ, luôn nỗ lực vươn lên. Có một cô con gái như vậy, hai bác thật có phúc.”

Không biết thầy đã tốn bao nhiêu công sức, đã cố gắng bao nhiêu để giành được cơ hội này cho tôi.

Tôi vội giật lấy điện thoại, nghẹn ngào nói lời cảm ơn.

Thầy Lưu mỉm cười: “Đây là điều em xứng đáng có được, hãy tận hưởng một cái Tết vui vẻ nhé!”

Cuộc gọi kết thúc.

Cả bàn tiệc chìm trong im lặng.

09

Bà cô họ hình như đang nghiến răng, cười nhạt: “Vận may của cháu cũng tốt thật đấy.”

Đúng vậy, tôi may mắn.

Nhưng may mắn này, là do chính tôi giành lấy.

Dù phần lớn họ hàng không đặt hy vọng vào tôi, vẫn có người thật lòng chúc mừng tôi.

Là bác Đức.

Ngày 28 âm lịch, bác cũng về quê.

Dù sao đây cũng là nơi bác sinh ra, mỗi năm Tết đến, bác đều trở về.

Sáng mùng Một, tôi đến nhà bác chúc Tết.

Nhân lúc bác gái vào bếp pha trà, bác Đức vỗ nhẹ lên vai tôi, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng.

“Nghe nói cháu vào lớp trọng điểm rồi? Giỏi lắm.”

Bác Đức lén nhét vào tay tôi một xấp tiền.

“Cầm lấy đi, đây là học phí kỳ sau. Số còn lại là tiền lì xì cho cháu.”

“Cuối năm lớp 10, nhớ phải lọt vào top 100 toàn khối đấy!”

Bác gái không thích tôi lắm.

Hoặc phải nói, bà ấy vốn không thích bất cứ ai trong cái làng này.

Do vấn đề sức khỏe, sau khi sinh con gái đầu lòng, bà không thể có thêm con.

Rất nhiều người sau lưng bàn tán, nói bà là “con gà mái không đẻ được trứng”.

Có người còn xúi bác Đức ly hôn, cưới vợ mới để có con trai nối dõi.

Dù quán ăn nhỏ của bác Đức làm ăn phát đạt, nhưng trong làng, người ta vẫn xì xào.

“Kiếm được bao nhiêu tiền thì sao chứ? Không có con trai, sau này cũng chỉ có nước để cháu ngoại hưởng thôi!”

Bác gái bưng ra một cốc trà gừng với đậu mặn.

Mặn đến mức không chịu nổi.

Tôi hiểu ý, uống hai ngụm rồi vội vàng đứng dậy cáo từ.

Về nhà, tôi mở ra đếm, bác Đức đã cho tôi 2100 tệ.

Trong đó có 300 tệ tiền lì xì.

Món cơm thịt xào cay trong quán bác chỉ có 5 tệ một phần.

2100 tệ, không biết bác ấy phải xào bao nhiêu suất mới kiếm được.

Tết này tôi cũng không rảnh rỗi, tranh thủ lên núi đào rất nhiều măng đông.

Trước khi bác Đức quay lại huyện, tôi mang cả một bao lớn đến tặng.

Vừa đưa xong, tôi đã quay người chạy đi.

Bác gái đuổi theo, dúi vào tay tôi 50 tệ:

“Không nhận không được, cầm mà mua bộ quần áo mới đi.”

Tết năm nay có một chuyện lớn xảy ra.

Một nữ sinh tốt nghiệp đại học từ làng Vương, vay tiền mua nhà trên thành phố, đón cả bố mẹ lên ở cùng.

Cô ấy còn sắp xếp để em trai được lên thành phố học.

Chuyện này khiến cả vùng quê dậy sóng.

Hóa ra, học giỏi có thể thay đổi cuộc đời đến vậy.

Mùng 12 Tết, trường khai giảng.

Tối hôm trước, bố đưa tôi 100 tệ.

“Sau này mỗi tháng bố mẹ sẽ cho con 100 tệ tiền sinh hoạt, còn lại tự lo.”

Lúc ấy tôi có chút cảm động.

Nhưng ngay sau đó, ông lại nói một câu:

“Học hành cho giỏi, đỗ đại học, sau này giúp đỡ gia đình, giúp đỡ em trai con.”

Tôi chết lặng.

Hóa ra, dù tôi có cố gắng đến đâu, trong mắt họ, tôi cũng chỉ là một cái phao cứu sinh cho gia đình.

Hôm sau, tôi đến lớp 10 lấy sách vở và đồ đạc.

Mấy học sinh tự túc đều có mặt.

Không còn ai huýt sáo chọc ghẹo tôi nữa, họ chỉ im lặng nhìn tôi thu dọn đồ đạc.

Tôi dùng một túi nhựa của siêu thị nhét hết đồ vào, rồi cười vẫy tay với họ:

“Tạm biệt!”

Bước vào lớp Một, tôi bất ngờ thấy Mục Quân cũng ở đó.

Nghĩ kỹ lại, tôi đã hiểu.

Với tư cách tổ trưởng khối 10, thầy Lưu hoàn toàn có thể đẩy một học sinh kém như Mục Quân sang lớp khác.

Nhưng để kéo tôi vào lớp trọng điểm, thầy bắt buộc phải nhượng bộ, giữ Mục Quân lại.

Chương Tiệp ngồi ở vị trí trung tâm, nơi tốt nhất trong lớp.

Thấy tôi bước vào, cậu ấy khẽ cong khóe môi, mỉm cười với tôi.

Tôi cũng cười đáp lại, giơ tay chào.

Nhưng vừa vẫy một nửa, bên tai liền vang lên giọng cười khẩy của Mục Quân:

“Cậu đúng là ngoan cố. Nghĩ rằng vào lớp Một thì có thể thay đổi được gì sao?”

“Dù cậu có đỗ đại học, cả đời này cũng chỉ có thể làm công cho tôi mà thôi.”

10

Tôi rút tay về, bình tĩnh đáp:

“Tôi biết. Nhưng chỉ cần cố gắng, ít ra tôi vẫn có cơ hội.”

“Mục Quân, giai cấp luôn tồn tại. Nhưng không có nghĩa là cậu sẽ mãi mãi đứng ở bậc trên.”

Học tập không thể phủ nhận một điều—

Có người, đúng là sinh ra đã có thiên phú.

Cùng một bài văn, Chương Tiệp chỉ cần đọc hai, ba lần là nhớ được gần hết.

Còn tôi phải đọc đến mười lần mới thuộc.

Cùng một bài toán, cậu ấy chỉ mất vài phút để giải.

Nhưng phải giảng cho tôi ba lần, tôi mới miễn cưỡng hiểu được.

Học tập cũng giống như leo núi.

Từ chân núi lên lưng chừng không quá khó.

Nhưng từ lưng chừng mà leo lên đỉnh, mỗi bậc thang sẽ tạo ra khoảng cách ngày càng lớn.

Tôi dốc hết sức, không dám lơ là một giây nào.

Kết thúc kỳ thi cuối năm lớp 10, tôi đứng thứ 95 toàn khối.

Vừa đủ để chen vào top 100.

Thành tích này đã rất tốt, theo tỷ lệ đỗ đại học những năm trước, nếu giữ vững phong độ, tôi có thể đỗ vào một trường danh giá.