Chương 1 - Sống Lại Tôi Phải Thay Đổi

Ngày tôi sinh con, tình huống nguy kịch.

Tôi cầu xin Trương Soái ký giấy đồng ý m*ổ lấy tha*i, nhưng mẹ anh ta không cho.

Anh ta đứng ngoài cửa, lo lắng hét lên: “Triều Triều, cố lên! Em nhất định có thể tự sinh được mà!”

Cuối cùng, tôi bị tắ*c ố*i, mẹ con cùng mấ*t.

Lần nữa mở mắt, tôi quay về năm 15 tuổi.

Trương Soái chặn tôi ở đầu làng: “Triều Triều, nghe nói cậu cũng định học trung cấp à?”

01

Sau khi chế*c linh hồn tôi lơ lửng trên không trung một lúc ngắn ngủi.

Nghe thấy mẹ chồng ngồi bệt xuống đất, gào khóc rằng bác sĩ đã giế*c đứa cháu vàng của bà.

Trước đó, bà vẫn nghĩ trong bụng tôi là con gái.

Nhìn thấy Trương Soái ôm xá*c tôi mà khóc đến thảm thiết, nước mắt nước mũi dính đầy mặt tôi.

Nhìn thấy mẹ tôi vội vã chạy đến, khóc một trận xong, lại cùng mẹ chồng kéo bác sĩ đòi bệnh viện bồi thường 1 triệu.

1 triệu!

Thì ra mạng của tôi đáng giá như vậy.

Bên tai vang lên một giọng nói: “Cô nên đi đầu thai rồi.”

Nhưng tôi không cam tâm.

Tại sao cuộc đời tôi lại đi đến bước này?

“Cô có muốn sống lại một lần nữa không?”

“Muốn!”

Ý thức của tôi chìm vào bóng tối.

Khi mở mắt ra, tôi đã quay lại năm 15 tuổi.

Loa phóng thanh trong làng đang phát: “Mặc dù SARS tạm thời chưa ảnh hưởng đến thành phố ta, nhưng…”

Trương Soái mặc quần ống loe, đứng chặn tôi ở đầu làng: “Triều Triều, nghe nói cậu cũng định học trung cấp à?”

Nhìn khuôn mặt non nớt của anh ta, tôi sợ đến giật mình.

Quay đầu chạy thẳng về nhà.

Chạy được mấy bước, tôi lại quay lại, giơ tay tát thẳng một cái: “Đánh chết đồ đàn ông bám váy mẹ như cậu!”

Anh ta đứng đơ người.

Một lúc lâu sau mới đuổi theo phía sau hét lên: “Tống Triều Triều, sao cậu lại đánh tôi? Đàn ông bám váy mẹ là gì?”

Tôi chạy một mạch về nhà, hướng về phía mặt trời lặn.

Trong sân rất náo nhiệt, bà cô họ ở thành phố về chơi.

Bà ấy tốt nghiệp trung cấp từ sớm, được phân vào một doanh nghiệp nhà nước, sau đó kết hôn với đồng nghiệp, được chia nhà.

Từ đó trở thành người thành phố.

Bà ấy là người thành đạt nhất trong gia đình, có tiếng nói lớn nhất.

Lúc này, bà ấy lên tiếng chỉ đạo: “Triều Triều dù đỗ vào Nhất Trung, nhưng điểm số thấp nhất.”

“Con gái không có sức bền, lên cấp ba sẽ càng không theo kịp.”

“Nhất Trung bây giờ tỷ lệ đỗ đại học không còn cao nữa, nếu không đỗ được đại học thì coi như uổng công học. Thay vì vậy, đi học trung cấp, hai năm sau có thể đi làm kiếm tiền, lúc đó có thể giúp lo học phí cho Tiểu Mộ, bố mẹ cháu cũng đỡ vất vả hơn.”

Bố mẹ tôi tin bà ấy.

Nhìn bà ấy định tiếp tục nói, tôi lớn tiếng ngắt lời: “Bố, mẹ, con muốn học cấp ba!”

Bà cô vẫn không ngừng lải nhải, tôi thẳng thừng đáp: “Bà cô yên tâm, chúng con sẽ không vay tiền của bà đâu.”

Dù sao bà cũng chẳng cho vay.

Bà ấy tức giận bỏ đi.

Trời tối dần, sân nhà chìm vào bóng đêm.

Bố tôi trách: “Không có lớn nhỏ, sao lại nói chuyện với người lớn như vậy?”

Tôi lặp lại: “Bố, mẹ, con muốn học cấp ba!”

Tôi biết, đây là thời đại đầy cơ hội.

Nhưng để nắm bắt được cơ hội, vẫn cần một tấm vé thông hành.

Bằng đại học, chính là tấm vé đó.

Mẹ bật đèn trong phòng khách.

Bóng đèn 5 watt, chỉ sáng hơn đèn dầu một chút.

Bố rít từng hơi thuốc lào, mẹ thì thở dài thật sâu.

“Triều Triều, học kỳ đầu cấp ba phải đóng 1800 tệ, bố mẹ không có tiền đâu.”

“Bây giờ lúa bán không được giá, trong nhà nuôi lợn mà chết mất hai con rồi…”

“Bố mẹ vô dụng, mà em trai con cũng cần tiền đi học…”

Kiếp trước cũng vậy.

Họ cứ lặp đi lặp lại nỗi khổ của mình.

Lúc đó tôi còn nhỏ, hiểu biết hạn hẹp, lại mềm lòng.

Cuối cùng thỏa hiệp, đi học trung cấp.

Rồi phát hiện, rất nhiều bạn cùng lớp chỉ có một nửa điểm thi của tôi.

Sau này, khi em trai thi cấp ba, bố mẹ chạy vạy khắp nơi, gom đủ 5000 tệ tiền tài trợ để gửi nó vào Nhất Trung.

Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi sụp đổ.

Nhưng cuộc đời là vậy, bước sai một bước, sau đó là sai mãi mãi.

Tôi cắn răng nói từng chữ: “Con nhất định phải học cấp ba, học phí con sẽ tự nghĩ cách.”

02

Bố nhả ra hơi thuốc cuối cùng, nói: “Mày tự kiếm được tiền thì đi học.”

Chỉ còn hơn một tháng nữa là khai giảng.

Giờ tôi có đi làm ở huyện ngày đêm không nghỉ, cũng không thể kiếm được 1800 tệ.

Nằm trên giường trằn trọc cả đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra một người.

Hôm sau, trời tờ mờ sáng, tôi ra đầu làng bắt chuyến xe đầu tiên lên huyện.

Trời mùa hè nóng nực, ai cũng dậy sớm.

Tôi gặp mẹ của Trương Soái, bà Trương – kiếp trước là mẹ chồng tôi.

Bà ta tươi cười chào hỏi: “Triều Triều, dậy sớm thế? Chưa ăn sáng hả? Bác luộc trứng, lấy cho cháu hai cái nhé?”

Cả người tôi nổi da gà.

Vừa giận vừa sợ.

Trước khi cưới, bà ta đối xử với tôi cực tốt.

Cưới rồi mới biết bà ta hai mặt, nhất là mấy năm tôi không sinh được con, bà ta chưa từng có sắc mặt dễ chịu.

Sau này khi tôi có thai, bà ta nhất quyết đưa tôi đi siêu âm.

Biết là con gái, bà ta liền đem hết gà chuẩn bị để tôi bồi bổ sau sinh đi bán sạch.

Tôi lùi ba bước: “Cháu ăn rồi.”

“Bác nghe nói cháu cũng đi học trung cấp, thế thì học chung với Trương Soái đi…”

“Không, cháu sẽ học cấp ba.”

Tôi quay người rời đi, bà ta đứng sau lưng hét: “Bố mẹ cháu lấy đâu ra tiền mà cho học? Con gái học lắm thế làm gì? Không bằng đi làm sớm kiếm tiền…”

Tôi đến bến xe, đứng dưới trời nắng chang chang, đi từng cửa hàng một để tìm việc.

Cuối cùng, tôi đến quán ăn Phúc Đức.

Năm tôi lấy chồng, làng có một tin tức gây chấn động.

Chú Đức trong tộc đã tài trợ cho vài học sinh nghèo, trong đó có một người thi đỗ Thanh Hoa.

Sau này, khi cậu ta tốt nghiệp, đã tìm chú Đức và khăng khăng tặng chú ấy 300.000 tệ.

Hồi đó, đài truyền hình còn đến phỏng vấn.

Các bà thím trong làng bàn tán: “Có tiền như thế mà không chia cho làng, lại đi giúp người ngoài.”

“Chả trách cả đời không sinh được con trai!”

Lúc hơn 10 giờ, quán ăn vẫn chưa có khách.

Tôi liếm đôi môi khô khốc, cầm lấy giẻ lau trên tay chú Đức, vừa lau bàn vừa nói rõ ý định của mình.

“Cháu sẽ viết giấy nợ, đợi cháu thi đỗ đại học, sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi.”

“Hiện tại thành tích của cháu rất tệ, nhưng cháu sẽ chăm chỉ học hành.”

“Chú Đức, cháu biết chú vẫn luôn giúp đỡ trẻ em nghèo, xin chú hãy giúp cháu một lần…”

Lời vừa dứt, bác gái từ trong nhà lao ra, giọng chát chúa:

“Trợ giúp cái gì? Tống Đức Phúc, ông lén lút đưa tiền cho ai hả? Bảo sao sổ sách quán ăn lúc nào cũng lệch!”

Bà ta cầm dao bếp, vung về phía bác Đức.

Bác giật lại giẻ lau trên tay tôi, vội vàng giải thích: “Tôi làm gì có tiền!”

“Tiền chẳng phải đều ở chỗ bà sao? Đừng có nghe con bé này nói nhảm.”

Bác trừng mắt nhìn tôi: “Không ăn thì về đi, đừng có đứng đây làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi!”

Tôi sai rồi.

Tôi quá hấp tấp, quá nôn nóng.

Nhưng bác Đức không cho tôi cơ hội nữa, cầm chổi đuổi tôi ra ngoài.

Tôi lần lượt đi hỏi rất nhiều quán khác.

Dù có tuyển người, lương mỗi tháng cũng chỉ 600 tệ.

Hơn nữa, ít nhất phải làm nửa năm.

Trời nắng như đổ lửa, tôi sắp bị thiêu khô.

Mặt đường xi măng bốc hơi nóng, đôi dép nhựa mỏng dưới chân vừa chạm đất đã phát ra tiếng “xèo xèo”.

Chẳng lẽ dù có sống lại, tôi cũng không thể thay đổi số phận của mình?

Chỉ có thể học trung cấp miễn phí, chỉ có thể vào làm công nhân dây chuyền sản xuất, chỉ có thể tùy tiện cưới một người, sống qua loa một đời?

Cả ngày chưa ăn gì, cũng không uống được mấy ngụm nước, tôi cảm giác cơ thể mình như bong ra một lớp da.

Trên đường về làng, lại gặp bà Trương.

Bà ta bĩu môi nói: “Đừng cố vùng vẫy nữa, số mệnh của cháu là vậy rồi!”

“Theo Tiểu Soái đi học trung cấp, vậy là ổn nhất.”

Trương Soái từ trong nhà chạy ra, tay cầm một bát trà lạnh: “Uống chút nước đi, kẻo say nắng.”

Kiếp trước, chúng tôi cùng nhau lên nhà máy.

Lương tháng 800 tệ, mỗi đứa gửi về nhà 600, chỉ giữ lại 200 cho bản thân.

Nhà máy bao ăn ở.

Cậu ấy đưa cả 200 tệ cho tôi, có khi một tháng chỉ tiêu chưa đến 10 tệ.

Khi đó, tôi nghĩ cậu ấy là người tốt nhất trên thế giới này với tôi.

Cậu ấy đúng là tốt, nhưng không thoát khỏi cái bóng của mẹ.

Tôi đẩy bát trà về: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Về đến nhà, bố mẹ và em trai vừa từ ruộng trở về.

Tống Mộ bĩu môi châm chọc: “Biết trốn kỹ ghê, cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu.”

“Tôi thì sắp gãy lưng vì mệt rồi đây này.”

Từ nhỏ bố mẹ đã dạy tôi rằng, tôi là chị gái, tôi phải nhường nhịn, phải chăm sóc em trai.

Tôi cứ thế bị nhồi sọ suốt bao năm.

Cho đến khi họ cầm hết tiền tôi gửi về suốt bao năm, đi đặt cọc nhà cho em trai trên thị trấn, trong khi của hồi môn dành cho tôi chỉ có sáu cái chăn rẻ tiền.

Tôi mới tỉnh ngộ:

Hóa ra, từ giây phút Tống Mộ sinh ra, tôi đã định sẵn là kẻ bị hy sinh.

Bố nhìn sắc mặt tôi, biết ngay chuyện không thành.

Ông thở dài: “Giờ thì biết 1800 tệ là số tiền lớn rồi chứ?”

Mẹ xoa đầu tôi: “Triều Triều, bố mẹ cũng bất lực, đừng trách chúng ta.”

Tống Mộ bực bội quát: “Đói chết đi được, ăn cơm trước đã được không?”

Trong bữa tối, bố mẹ lại khuyên: “Con cứ học chung trung cấp với Tiểu Soái đi, có bạn có bè, cũng dễ chăm sóc nhau.”

“Tôi muốn học cấp ba, tôi sẽ tự lo tiền học.”