Chương 3 - Sống Lại, Tôi Kệ Mẹ Em Họ
4
"Mẹ, nó không cần mẹ chăm sóc đâu."
Tôi lạnh lùng khuyên bà, nhưng không thể thốt ra điều mình muốn nói tiếp được. Kiếp trước chỉ có mẹ là người liều mạng cứu tôi, nhưng bà là người mềm lòng, lúc nào bà cũng càu nhàu về việc em họ không dễ dàng gì, rồi lại xoa lưng định đứng lên đi múc canh.
Kiếp trước, khi biết em họ mắc nợ một khoản lớn, mẹ tôi đã dùng hết tiền tiết kiệm hưu trí, còn thế chấp nhà ở quê chỉ để giúp đỡ cô ta một tay.
Mẹ tôi đối tốt với em họ đến nỗi có thể nói là dốc lòng dốc sức, nhưng kết quả vẫn bị cô ta đâm chet bằng một nhát dao.
Mẹ tôi cứng đầu, tôi đành phải tạm thời chiều theo bà.
Em họ vừa làm xong phẫu thuật nên cần người chăm sóc, hiện tại đang cần tôi, tôi nghĩ sẽ không có nguy hiểm gì.
Em họ mở cửa, không kiên nhẫn giục mẹ tôi mang canh vào. Mấy ngày không gặp, cô ta đã mập lên cả một vòng.
Nhưng rất lạ, cô ta chỉ béo từ phần ngực trở xuống, hèn gì trước đó nhìn livestream không nhận ra. Ánh mắt của cô ta lướt qua tôi, khẽ hừ một tiếng rồi nũng nịu cảm ơn mẹ tôi.
Cô ta đang livestream nên cũng phải giả vờ giả vịt ra điều lễ phép biết ơn.
Tôi qua khe cửa thấy đầy sàn rác mà sững sờ. Mẹ tôi cũng cảm thấy có điều bất thường, len lén hỏi tôi có phải em họ mắc bệnh gì không.
"Sao tự nhiên cô ta ăn khỏe như vậy, có phải bị bệnh không, hay để mẹ khuyên cô ta đi khám bệnh thử xem."
Nghe vậy, tôi vội vàng trấn an bà: "Cô ta vừa làm phẫu thuật xong, cơ thể cần hồi phục, mẹ đừng lo, ăn được là phúc."
Mẹ tôi liên tục gật đầu, cuối cùng không còn nghi ngờ gì nữa, sau đó bà lại tiếp tục hầm một nồi giò heo cho em họ. Tôi vốn định tiếp tục ở khách sạn nhưng lại không yên tâm về mẹ nên đành phải quay về nhà.
5
Hôm ấy khi tôi đang làm việc, mẹ tôi gọi điện, bảo tôi mau đến đồn cảnh sát.
Giọng bà rất gấp gáp: "An à, con mau đến đi, Mai Hân nó bị… em họ con nó bị người ta đánh rồi."
Chuyện của em họ, tôi không muốn dính vào nhưng mẹ tôi cứ liên tục hối thúc nên tôi cũng phải đi. Vừa đến cửa đã nghe thấy giọng the thé của em họ:
"Tôi biết là cô ghen tị với tôi, cô ghen tị vì tôi giờ nổi tiếng hơn cô, cô ghen tị vì công ty bỏ rơi cô mà lại nâng đỡ tôi."
"Tôi ghen tị cô? Ghen tị vì cô sắp biến thành quái vật à?"
Tôi mạnh tay đẩy cửa ra, bên trong lập tức im lặng. Mẹ tôi vội vàng chạy đến bảo tôi phải bênh vực em họ. Tôi trấn an mẹ, với tính cách của em họ thì thù dai thế nào cũng không chịu thiệt.
Trúng phóc! Cảnh sát nói với tôi rằng chính em họ là người khiêu khích trước và cũng là người ra tay trước, toàn bộ đã bị camera ghi lại rõ ràng. Lúc này em họ vẫn chưa định ngậm miệng, cô ta cứ liên tục đòi gọi điện cho công ty.
"Chị Lý, tối nay em không livestream được, mặt em bị đánh rồi, vâng, đúng là cô ta, công ty phải đòi lại công bằng cho em."
Ngay sau đó cô gái đối diện liền nhận điện thoại, không biết bên kia nói gì mà mặt cô ấy đỏ bừng lên rồi lại tím tái, cúp máy xong cô ấy nói ngay muốn rút đơn kiện.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã cảm thấy quen mặt, nghe giọng cô ấy tôi cuối cùng cũng nhớ ra.
Cô ấy là Mễ Trư.
Kiếp trước, sau khi em họ tôi bị ngăn không thể phẫu thuật, người thay thế làm phẫu thuật lại chính là cô ấy, vì thế kiếp trước bọn họ là đối thủ cạnh tranh cùng công ty.
Tôi còn nhớ rất rõ, em họ đã cầm đoạn livestream của cô ấy để chỉ trích tôi:
"Tất cả là tại chị, nếu không phải tại chị thì giờ người trong đoạn livestream đó đã là tôi rồi."
Câu nói khi nãy của cô ấy…
Chẳng lẽ cô ấy cũng được sống lại sao?
6
Tôi quyết định tìm cô ấy hỏi chuyện: "Chào cô." Thấy cô ấy sắp ra cửa, tôi định chạy theo nhưng lại bị mẹ tôi kéo lại.
"Em con bị thương rồi, con còn định đi đâu? Đưa nó đi bệnh viện khám đi."