Chương 1 - Sống Lại Để Trả Thù

Bạn cùng phòng của tôi có mẹ mắc ung thư, tôi lén lút giúp đỡ cả tiền bạc lẫn công sức. Vậy mà vào ngày thi đại học, cô ta lại xé rách thẻ dự thi của tôi, còn mắng nhiếc tôi lạnh lùng vô tình:

“Tất cả là do mày! Mẹ tao chết mà không kịp gặp tao lần cuối!”

Sau đó, cô ta thuận lợi được tuyển thẳng vào trường danh giá, bắt tay với bạn trai giàu có của tôi để hại chết mẹ tôi.

Còn tôi thì bỏ lỡ kỳ thi đại học, mất đi người thân, đau khổ đến mức nhảy lầu tự sá/d.

Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về trước ngày thi đại học. Lúc này, mẹ của cô ta đang quỳ trên mặt đất, cầu xin tôi giữ bí mật về bệnh tình của bà ấy.

Tôi giơ tờ bệnh án lên, quay về phía bạn cùng phòng đang cười nói vui vẻ, hét lớn:

“Cười cái gì mà cười?! Mẹ mày bị ung thư vú rồi!”

01

“Tiểu Tô, cô cầu xin con đấy! Đừng để Tiểu Lâm biết chuyện bệnh tật của cô!”

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Người phụ nữ đang quỳ trước mặt tôi, không ai khác chính là mẹ của Hạ Tiểu Lâm – bà Lý Quế Phương.

Tôi vỗ vỗ mặt mình, rồi tự cấu vào tay, chỉ đến khi nhìn thấy tờ kết quả xét nghiệm trong tay, tôi mới chắc chắn rằng – tôi thật sự đã sống lại. Còn sống lại đúng vào ngày mà bà ta quỳ xuống cầu xin tôi giấu bệnh tình!

“Con cũng biết mà! Nhà cô phải vét sạch từng đồng để nuôi nó học hành không dễ dàng gì. Nó sắp thi đại học rồi, không thể để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của nó được…”

Giọng nói của Lý Quế Phương kéo tôi về thực tại.

Bà ta níu lấy ống quần đồng phục rộng thùng thình của tôi, vừa khóc vừa sụt sịt cầu xin.

Nhìn gương mặt nhăn nheo và bộ quần áo chắp vá của bà ta, tôi không có lấy một chút thương hại, mà còn thấy ghê tởm.

Nếu không phải được sống lại một lần, tôi làm sao có thể ngờ được – đây chỉ là một vở kịch bi thương mà hai mẹ con họ dựng lên!

Kiếp trước, tôi đã làm theo ý bà ta, giấu kín chuyện này với Hạ Tiểu Lâm thậm chí còn năn nỉ mẹ tôi giúp đỡ chi phí chữa trị. Nhưng vì ung thư giai đoạn cuối, bà ta vẫn không qua khỏi, trút hơi thở cuối cùng đúng ngày thi đại học.

Hạ Tiểu Lâm nổi điên, mắng tôi ích kỷ vô cảm, khiến cô ta không kịp gặp mẹ lần cuối. Cô ta điên cuồng trói tôi trong một khách sạn nhỏ, ngay trước mặt tôi xé nát thẻ dự thi của tôi.

Tôi đánh mất kỳ thi đại học, còn cô ta lại được tuyển thẳng vào trường danh tiếng, sau đó còn cặp kè với bạn trai giàu có của tôi.

Chưa hết!

Hai người họ còn thông đồng phá hoại công ty của nhà tôi, khiến mẹ tôi tức giận đến mức đột quỵ qua đời.

Cuộc đời tôi liên tiếp bị đẩy xuống vực thẳm. Trong cơn tuyệt vọng, Hạ Tiểu Lâm còn cười nhạo tôi:

“Đồ ngu! Tao sớm đã biết mẹ tao bị ung thư rồi. Bà ta tìm mày chẳng qua chỉ để moi tiền chữa bệnh miễn phí mà thôi…”

Nhớ lại những chuyện đó, toàn thân tôi run rẩy.

Sao trên đời lại có kẻ đê tiện như vậy chứ?!

Tiếng chuông reo vang lên, học sinh lục tục kéo nhau về phía lớp học.

Hạ Tiểu Lâm đang khoác tay bạn cùng phòng của tôi – Hứa Hinh, hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Lý Quế Phương tranh thủ bịt khẩu trang, vừa đi vừa nói:

“Tiểu Tô à, cô không làm phiền con học nữa. Chuyện tiền bạc chữa bệnh hồi nãy…”

Rõ ràng là định lén chuồn đi!

Sao? Bà cũng biết chuyện này nhục nhã à?

“Đứng lại đã, cô ơi!”

Tôi túm chặt cánh tay bà ta, giơ tờ bệnh án lên ngay trước mặt. Bà ta còn chưa kịp phản ứng, tôi đã quay đầu về phía đám đông, hét lớn:

“Hạ Tiểu Lâm Cười cái gì mà cười?! Mẹ mày bị ung thư vú rồi!”

02

Tiếng hét của tôi vang lên như tiếng sấm, chấn động cả đám đông.

Hàng chục ánh mắt đồng loạt quay sang, dồn dập nhìn về phía mẹ con Lý Quế Phương và Hạ Tiểu Lâm.

Có người tò mò, có kẻ xem kịch vui, có cả ánh mắt đầy chế giễu…

Hạ Tiểu Lâm sợ đến mức suýt hoảng loạn, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Cô ta cúi gằm mặt giả vờ không nghe thấy, kéo tay Hứa Hinh vội vàng bước vào lớp.

Lý Quế Phương mấy lần muốn giãy ra, móng tay đen bẩn cào rách mu bàn tay tôi, nhưng tôi vẫn ghì chặt tay áo bà ta không buông.

Tôi càng lớn tiếng hơn, làm ra vẻ khó xử rồi hét toáng lên:

“Tiểu Lâm mẹ cậu nghĩ gì vậy chứ? Tôi chỉ là một học sinh cấp ba, vậy mà bà ấy mở miệng vay tôi những năm trăm triệu! Nhà cậu ở quê không phải còn có căn nhà sao? Nếu không muốn bán nhà chữa bệnh thì cũng được, thế này đi – tôi sẽ kêu gọi toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường tiết kiệm từng bữa ăn để quyên góp cho mẹ cậu nhé?”

Vừa dứt lời, cả đám đông xôn xao.

“Năm trăm triệu? Đùa à! Người ta với cô ta chẳng có chút quan hệ gì, đúng là có bệnh mà!”

“Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người bệnh mà đi vay tiền bạn học của con gái đấy!”

“Hừ, trên mạng đầy rẫy mấy vụ lừa đảo quyên góp rồi! Nhà có xe có nhà mà vẫn trơ mặt đi xin tiền, loại người này bị ung thư cũng đáng lắm!”

Sắc mặt Lý Quế Phương tái xanh rồi lại trắng bệch. Bà ta trợn mắt lườm tôi, nghiến răng nghiến lợi nhưng không nói nổi một câu phản bác.

Hạ Tiểu Lâm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lúc xoay người lại, đôi vai gầy guộc run lên không kiểm soát.

Cô ta cắn chặt đôi môi đỏ tấy, cố gắng kìm nén giọng nghẹn ngào, còn chưa kịp nói, hốc mắt đã đỏ hoe.

“Mẹ! Mẹ đang làm cái gì vậy! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, dù nhà mình có nghèo thế nào, cũng phải giữ lấy lòng tự trọng!”

“Mọi người yên tâm, tôi đã nhận mấy công việc làm thêm rồi. Dù có phải nhặt rác đem bán, tôi cũng tuyệt đối không nhận một xu quyên góp nào cả!”

Khi nói những lời đó, cô ta đứng thẳng lưng, kiên cường như một kẻ bất khuất. Một vài sợi tóc rối bết trên môi cô ta, cả người toát lên vẻ mạnh mẽ nhưng đầy thương tổn.

Bầu không khí rì rầm bàn tán chợt bị cắt ngang bởi một tiếng quát giận dữ:

“Mọi người có còn chút tình người nào không?! Mẹ người ta bị ung thư, các người còn ở đây đẩy người ta xuống hố sâu à?!”

03

Người vừa lên tiếng không ai khác chính là thanh mai trúc mã kiêm bạn trai tôi – Lý Gia Minh.

Anh ta siết chặt hai tay, ánh mắt tràn đầy thương xót nhìn Hạ Tiểu Lâm như thể chỉ muốn lao đến lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi cô ta.

Dù có làm lại một lần nữa, Lý Gia Minh vẫn không chút do dự mà bị cô ta mê hoặc.

Anh ta tách đám đông, bước đến trước mặt Hạ Tiểu Lâm cẩn thận hỏi han, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta:

“Năm trăm triệu đúng không? Tiền mừng tuổi anh tiết kiệm từ nhỏ đến giờ vừa đủ…”

Chưa kịp nói hết câu, Hạ Tiểu Lâm đã kiên quyết ngắt lời:

“Không cần! Em đã nói rồi, bệnh của mẹ em không cần ai giúp đỡ, em sẽ tự nghĩ cách. Hơn nữa, số tiền lớn như vậy, em cũng không thể trả nổi…”

Giọng nói cô ta run rẩy, từng chữ thốt ra đều nghẹn ngào. Làn da nhợt nhạt như trong suốt, chỉ một thoáng đỏ bừng lên vì cảm xúc dâng trào.

Lý Gia Minh càng thêm xót xa, không chút do dự nắm chặt cổ tay gầy guộc của cô ta, kéo đi:

“Anh tự nguyện cho em! Không cần phải trả! Bây giờ anh sẽ ra cây ATM chuyển khoản ngay cho em!”

Lý Quế Phương nhìn thấy cảnh này, lập tức hất mạnh tay tôi ra rồi chạy theo.

Xung quanh lại bùng nổ những tiếng xì xào bàn tán:

“Trời ơi, học thần Lý Gia Minh đúng là đỉnh! Năm trăm triệu nói cho là cho luôn!”

“Khoan, không phải anh ta là bạn trai của Tô Tiểu Tô sao? Nhìn thế này cứ như anh ta với Hạ Tiểu Lâm mới là một đôi ấy!”

Ở góc cầu thang, Hạ Tiểu Lâm bị kéo đi nhưng vẫn không quên liếc về phía tôi một cái, khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý.

Lúc này, bạn cùng phòng Hứa Hinh bước đến, nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại.

Một vị đắng trào lên cổ họng.

Mãi đến giờ phút này, tôi mới thực sự nhận ra – Hạ Tiểu Lâm không phải chỉ là trà xanh bình thường, mà là một bậc thầy trà xanh!

Cô ta luôn đóng vai tội nghiệp, nhưng lại từ chối sự giúp đỡ của người khác. Cái gọi là “cao ngạo”, thực chất chỉ là chiêu trò lấy lùi làm tiến mà thôi.

Ngay từ đầu năm lớp 10, cô ta đã vô tình hay cố ý tiết lộ rằng gia đình cô ta rất tồi tệ.

Ban đêm, cô ta hay lén khóc trong im lặng, khoác chiếc váy hai dây bạc màu, đứng nơi ban công lộng gió, đôi vai gầy run rẩy. Ban ngày lại tươi cười như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Chính Hứa Hinh đã vô tình nhìn thấy quyển nhật ký để mở trên bàn cô ta, trong đó đầy những dòng chữ kể về người mẹ trọng nam khinh nữ, ông bố nghiện cờ bạc, thằng em trai đáng ghét, công việc làm thêm vất vả, bữa ăn KFC xa xỉ không dám mơ đến…

Một hình tượng độc lập, mạnh mẽ nhưng bi thương – có sức hấp dẫn chí mạng, bất kể là với con trai hay con gái.

Kiếp trước, tôi đã ngu ngốc đến mức si mê cái dáng vẻ kiên cường nhưng mong manh đó.

Ba năm cấp ba, tôi lặng lẽ giúp cô ta lấy nước, nạp tiền vào thẻ ăn, tranh giành học bổng cho cô ta… Thậm chí còn ngây thơ nhờ Lý Gia Minh dạy kèm toán cho cô ta!

Cô ta vừa nói “không cần làm phiền”, nhưng sau lưng tôi lại cặp kè với Lý Gia Minh.

Mãi đến khi cô ta xé nát thẻ dự thi của tôi, khiến tôi mất đi kỳ thi đại học, tôi mới nhìn rõ bản chất thật của cô ta.

Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi tuyệt đối sẽ không để mẹ tôi đến ký túc xá giúp tôi thu dọn hành lý!

Hôm đó, Hạ Tiểu Lâm cố tình đuổi hết bạn cùng phòng ra ngoài.

Khi mẹ tôi đang xếp quần áo, cô ta lén lút trộm chiếc USB trong túi xách của mẹ tôi. USB đó chứa tất cả tài liệu kinh doanh quan trọng.

Mùa hè năm ấy, cô ta và Lý Gia Minh đã cấu kết với nhau, phá hủy công ty của mẹ tôi, lấy lòng bố mẹ chồng tương lai, rồi thuận lợi bước chân vào hào môn.

Mẹ tôi từng tung hoành thương trường bao năm, không chịu nổi cú sốc này, huyết áp tăng vọt, đột quỵ mà qua đời.

Còn tôi, sau hàng loạt cú sốc, đã đi đến bước đường cùng…

“Tiểu Tô, đừng giận Tiểu Lâm mà. Cậu cũng thấy rồi đấy, là Lý Gia Minh tự ép cô ấy nhận giúp đỡ mà…”

Lời của Hứa Hinh kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi nhìn về phía cầu thang.

Hai người họ đã đi đến cuối hành lang.

Khóe môi tôi vốn đang cứng đờ, chợt cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt:

“Giận sao? Sao tôi có thể giận được chứ?”

Tôi cầu còn không được – mong cho hai con người khốn nạn kia mãi mãi trói chặt với nhau!

Kiếp này, tôi nhất định phải vào đại học, bảo vệ gia đình, giữ gìn sản nghiệp!