Chương 5 - Sống Lại Để Trả Thù Bạn Thân

“Mang thai muộn phải thật cẩn thận đó, đừng có coi thường! Lỡ xảy thai thì hối không kịp đâu!”

Tôi nghe mấy người thi nhau châm chọc, vợ chồng nhà họ Cố đỏ bừng mặt mà chẳng cãi nổi lời nào.

Tôi âm thầm rút khỏi chiến trường, giấu công danh, lặng lẽ cười thầm.

Đứa trẻ đó kiếp trước vốn có thật, chỉ là sau khi tôi bị Vũ Miên đâm trọng thương, chẳng hiểu sao lại xảy thai.

Lúc ấy đã bốn tháng, siêu âm còn biết là bé trai.

Việc mất con cũng là cái cớ để họ ra sức bôi nhọ cha mẹ tôi và giáo viên chủ nhiệm trên mạng xã hội.

Nhưng khi tôi còn làm oan hồn lang thang, từng tận tai nghe thấy hai vợ chồng đó khi không có ai, đã cãi nhau vì chuyện đó đến mức tan cửa nát nhà.

“Đều tại anh! Tìm bác sĩ chẳng ra gì, bảo là con gái, nếu biết là con trai thì giờ con tôi đã chào đời rồi, còn phải lo sống chết của Cố Vũ Miên làm gì?”

“Anh tưởng tôi không đau lòng sao? Đó là đứa con trai mà tôi mong đợi bao nhiêu năm trời. Nhưng rốt cuộc vẫn là vì con gái anh gây ra chuyện, tôi mới phải hy sinh đứa bé để gỡ tội cho nó.”

“Là do anh trọng nam khinh nữ! Nếu không phải tại anh, thì tôi sao lại mất khả năng sinh con luôn chứ?”

“Đủ rồi! Nói tôi không trọng nam khinh nữ thì sao lúc đầu lại đồng ý sinh đứa thứ hai? Sao lại đồng ý phá bỏ nó?”

Trên đường lên lầu, tôi bắt gặp Cố Vũ Miên đang định xuống đổ rác.

Tôi chẳng muốn dây dưa với cô ta, nhưng khổ nỗi, mặt mũi dày quá, cứ bám lấy tôi.

“Tẫn Ý, gần đây cậu sao vậy? Sao không chịu ra ngoài, cũng không gặp tớ?”

“Tớ tâm trạng không tốt, muốn ở một mình.”

“Tâm trạng không tốt thì càng không nên giấu trong lòng. Có chuyện gì cứ nói với tớ, tớ giúp cậu chia sẻ.”

Thật phiền chết được. Tôi mất kiên nhẫn liếc cô ta.

“Không cần.”

Thấy cô ta vẫn giả vờ như không hiểu lời người ta, còn định tự tiện chui vào nhà tôi, tôi nhắc nhẹ một câu.

“Ba mẹ cậu đang có con thứ hai đấy, cậu biết chưa?”

Bóng lưng Cố Vũ Miên khựng lại rõ rệt, quay đầu nhìn tôi, mặt đầy kinh ngạc không tin nổi.

“Không thể nào! Họ đã hơn bốn mươi rồi, sao có thể…”

Xem ra thời điểm này cô ta đúng là chưa biết gì.

Tôi tâm trạng rất tốt, ung dung bước đến trước mặt cô ta, thong thả nói:

“Sao lại không thể? Giờ Nhà nước cho phép sinh con thứ hai, thậm chí là con thứ ba rồi. Bọn họ tuổi này mà sinh con, cùng lắm chỉ là nghỉ hưu muộn hai năm thôi.”

Gương mặt Cố Vũ Miên bắt đầu méo mó, vẻ giả tạo hoàn toàn biến mất.

“Không thể nào!”

Không thể sao còn làm mặt đó?

Tôi giả vờ tốt bụng nhắc:

“Cô chú đang ở dưới tầng đấy, không tin thì cậu xuống hỏi họ xem?”

Cô ta lập tức xoay người, lao thẳng đến thang máy.

“Họ từng nói sẽ chỉ có một mình tớ, nhất định là cậu nghe nhầm rồi!”

Nhưng ngay lúc thang máy mở ra, chân cô ta lại khựng lại.

Rồi như người mất hồn, cô ta quay đầu, chạy thẳng về nhà.

Tôi lặng lẽ đi theo, cánh cửa không khép, tôi bước vào.

Tận mắt nhìn thấy cô ta lục tung ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường bố mẹ mình.

Rút ra tờ giấy khám thai.

Cùng hàng đống thuốc bổ trợ sinh sản và thuốc dưỡng thai.

Đứa bé này căn bản không phải “ngoài ý muốn”, mà là họ chủ động chuẩn bị để có con.

Lợi dụng lúc cô ta còn đang đờ đẫn, tôi len lén chụp lại vài bức ảnh.

“Vũ Miên à, ngại quá nhé. Hóa ra cậu còn chưa biết chuyện này. Thôi tớ về trước đây, đừng buồn quá nhé.”

Trước khi cô ta ném lọ thuốc vào mặt tôi, tôi đã nhanh chóng xoay người, rút lui khỏi nhà cô ta.

Sau đó tôi gọi cho mẹ cô ta một cuộc điện thoại — quả nhiên không ai bắt máy.

Họ ra ngoài không bao giờ mang điện thoại, thấy phiền.

Chỉ cần bố cô ta mang theo là đủ rồi, thế là yên tâm.

Tôi vừa ngân nga hát, vừa vui vẻ lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, gửi bức ảnh Cố Vũ Miên đang ngồi dưới đất khóc lóc lên nhóm cư dân tòa nhà.

【Các cô chú có biết ba Cố và mẹ Cố đang ở đâu không ạ? Vũ Miên đang ở nhà khóc mãi không ngừng, cháu khuyên cũng không nghe, mong hai người về gấp xem có chuyện gì không ạ!】

Ảnh rõ nét, không chỉ bắt trọn gương mặt đẫm nước mắt của Vũ Miên, mà cả tờ giấy khám thai, thuốc hỗ trợ sinh sản và thuốc dưỡng thai trên sàn cũng hiện lên mồn một.

Rất nhanh, nhóm cư dân sôi sục bình luận:

【Ôi, nhà ai mà máu thế? Ngoài bốn mươi tuổi còn cố sinh thêm con, thật “khâm phục”!】

【Đây chẳng phải là Vũ Miên – con bé trên tầng được đồn đoán là ước lượng điểm thi đại học trên 700 đấy sao? Tội nghiệp thật, làm con một suốt 18 năm, tự dưng bố mẹ đòi có đứa nữa!】

【Có con gái giỏi như vậy rồi còn chưa đủ, sinh thêm để làm gì cơ chứ?】

【Còn gì nữa – trọng nam khinh nữ, chuyện cũ rích!】

【Chuẩn! Bao nhiêu thuốc hỗ trợ sinh sản như kia, rõ là có kế hoạch từ trước. Con gái ôn thi đại học, bố mẹ thì lo sinh con!】

Sau chuyện đó, vợ chồng nhà họ Cố xông sang nhà tôi, mắng tôi một trận té tát.

“Hứa Tẫn Ý! Cô có ý gì đây hả? Tại sao lại đăng mấy cái ảnh đó lên nhóm cư dân?!”

“Cháu xin lỗi ạ, chỉ là gọi mãi cho cô không được, sợ Vũ Miên xảy ra chuyện nên lo quá thôi…”

“Cô đừng giả vờ vô tội! Nhỏ như vậy mà đã ác độc thế rồi? Tôi phải xé cái miệng cô ra!”