Chương 9 - Sống Lại Để Trả Thù

Ngoại truyện – Em chồng kể chuyện

Trương Doãn Doãn là chị dâu tôi, nhưng tôi từng cực kỳ coi thường chị ấy.

Ngày nào chị cũng xoay quanh cả nhà chúng tôi, chăm sóc anh trai tôi như thể anh ấy là trung tâm vũ trụ.

Nhưng cái kiểu nhút nhát, khép nép của chị ấy khiến tôi bực bội.

Cả nhà ai cũng chê bai chị, tôi cũng vì thế mà ghét chị hơn.

Sau khi cưới, chị bị anh tôi thuyết phục nghỉ việc ở nhà làm nội trợ.

Mỗi tháng chi tiêu hoàn toàn phụ thuộc vào tiền lương của anh tôi.

Rồi có ngày anh tôi về nói dối rằng lương bị cắt từ 10 triệu còn 5 triệu.

Trương Doãn Doãn lại tin sái cổ.

Từ đó, chị ấy bắt đầu tằn tiện từng đồng, bản thân thì bị thiếu máu nặng.

Còn chúng tôi – cả nhà bốn người – lại được chị nuôi cho trắng trẻo béo tốt.

Chị chết rồi – vào cái ngày mẹ tôi sai chị lên thu quần áo.

Tôi cứ ngỡ mình sẽ vui mừng.

Ai ngờ, sau khi chị mất, tôi mất ngủ triền miên.

Sau đó, anh tôi cưới Thẩm Ân – mối tình đầu của anh.

Mỗi lần đến thăm tôi là y như rằng tay xách túi hàng hiệu, người diện đồ đẹp.

Cô ta đẹp, có khí chất – hoàn toàn khác với Trương Doãn Doãn.

Nhưng rồi chính người phụ nữ “hoàn hảo” đó lại phá hủy cả gia đình tôi.

Kết hôn rồi, anh tôi mới biết – Thẩm Ân vốn đã có người đàn ông khác bên ngoài.

Anh tôi chỉ là người thay thế.

Cô ta giả vờ có thai, ép anh tôi mua nhà, mua xe – tất cả đứng tên cô ta.

Rồi lại chuyển sang tên người đàn ông kia.

Cô ta lừa sạch tiền bạc của cả gia đình, rồi biến mất không dấu vết.

Đến cả cái thai – cũng là giả.

“Anh nghe chưa?” “Lại… ngắn quá, yếu quá, không hiểu nổi vợ cũ của anh sống sao nổi…”

Gia đình tôi nợ nần chồng chất, anh tôi thì hóa điên vì bị phản bội.

Mẹ tôi định dùng tôi làm “vật thế thân” để trả nợ cho bọn cho vay nặng lãi.

Bà ta nhốt tôi trên tầng áp mái, không cho ra ngoài.

Tôi cố trốn thoát, nhưng trượt chân ngã khỏi ban công.

Khi tôi rơi xuống – đúng ngay chỗ chị Doãn Doãn từng ngã – là cảm giác hoa mắt, rồi đau đớn đến tột cùng.

Tôi chết ở chính nơi chị từng chết.

Ký ức quay về như một thước phim tua ngược.

Tôi mới nhận ra, tôi sai rồi. Anh tôi cũng sai. Mọi thứ… sai đến mức khó tin.

Nếu cho tôi một cơ hội làm lại… tôi nhất định…

Mở mắt ra, người đầu tiên tôi thấy – chính là Trương Doãn Doãn.

(Toàn văn kết thúc)

Báo cáo