Chương 6 - Sống Lại Để Trả Thù
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
8
Tôi giả vờ như lỡ lời, ấp a ấp úng: “Thì… cũng chưa chắc đâu… đợi khi nào kiếm được tiền rồi sẽ biết.”
Mẹ chồng tức đến mức ôm ngực rên rỉ: “Trời ơi, tôi gây nghiệt gì mà lại rước về nhà cái thứ này không biết!”
Còn Lý Cương thì đã say khướt, nằm úp mặt lên bàn ngủ ngáy khò khò.
Tôi cười nhạt, thản nhiên về phòng, tiện tay khóa trái cửa lại.
Hôm sau, Lý Cương phát sốt nặng, không ngồi dậy nổi.
“Vợ ơi, anh mệt quá…”
“Ờ.” – Tôi đáp nhạt một tiếng, đang mang giày chuẩn bị ra ngoài.
“Em không lấy thuốc cho anh à?”
Lý Cương giọng khàn đặc, muốn nổi nóng mà không còn sức.
“Tự lấy đi, chẳng lẽ anh không có tay?”
Trước đây, thời điểm dịch bệnh căng thẳng, tôi sốt hơn 40 độ mà bảo Lý Cương rót giùm ly nước cũng không thèm.
Bây giờ còn muốn tôi chăm?
Nằm mơ!
Tôi đóng sập cửa lại, lập tức cách biệt với tiếng chửi rủa sau lưng.
Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu đi sớm về muộn.
Không còn quanh quẩn trong nhà hầu hạ ba mẹ chồng và em chồng, cũng không sống xoay quanh Lý Cương nữa.
Vì giờ Lý Cương đã bị giáng chức, tiền lương cũng bị cắt.
Trong bếp nhà họ Lý giờ thường xuyên xuất hiện thịt hạch bạch huyết, cá ươn, tôm hỏng.
Tôi thì không ăn một bữa cơm nào ở nhà.
Nhưng em chồng và mẹ chồng ăn mà mặt mày nhăn nhó chịu không nổi.
Khoảng ba tháng sau, tôi xách một chiếc túi to đùng về nhà.
Lúc về, cả nhà đang ngồi ăn cơm.
Mẹ chồng lườm tôi một cái: “Ơ, hôm nay về sớm ghê, nhưng cơm thì không có phần cô đâu nhé.”
Lý Cương và em chồng cúi đầu không nói gì.
Ba chồng hừ một tiếng: “Cũng còn biết đường về à?”
Tôi chẳng nói chẳng rằng, bước tới hất tung mâm cơm.
Giữa ánh mắt phẫn nộ của mọi người, tôi đặt mạnh chiếc túi lên bàn.
Vừa mở khóa kéo, ai nấy đều chết lặng.
Bên trong là một xấp tiền mặt dày cộp, toàn tiền mới cứng.
Người mở miệng đầu tiên là mẹ chồng:
“Doãn Doãn, chuyện này là sao? Tiền này con kiếm được hết á?”
Bên trong ít nhất phải mười mấy triệu, khi tôi nói đây chỉ là thu nhập một tháng, cả nhà trố mắt như không tin.
Tôi kể, đây là tiền mà tôi hợp tác với nền tảng livestream của Vương Mỹ Lệ kiếm được.
Nền tảng này ngoài làm livestream còn có cả dịch vụ cho vay và gọi vốn đầu tư.
Nói trắng ra là hình thức huy động vốn tư nhân, lợi nhuận cao nhưng rủi ro cũng cực lớn.
Nghe đến đây, mẹ chồng sáng cả mắt, quay đầu định vào trong lấy tiền.
Lý Cương hừ lạnh một tiếng, khinh thường: “Toàn trò bịp bợm thôi, mẹ đừng có tin.”
“Đúng rồi mẹ ạ.” – Tôi giả vờ lo lắng – “Đầu tư luôn đi kèm rủi ro, con gặp may mới trúng được đợt này thôi.”
Mẹ chồng suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành từ bỏ.
Nhưng khi thấy tôi mang tiền về càng lúc càng nhiều, bà và Lý Cương bắt đầu đứng ngồi không yên.
Tôi kiên quyết: “Cương à, mẹ à, thật sự rủi ro lắm, lỡ như mất trắng thì sao?”
“Thế sao em cứ càng ngày càng kiếm được nhiều vậy?” – Mẹ chồng nhổ nước bọt, hậm hực – “Tôi thấy cô chỉ là không muốn cho nhà này được hưởng chút gì thôi!”
Lý Cương móc ra một chiếc thẻ ngân hàng: “Doãn Doãn, mình là vợ chồng, em không thể có tiền mà không nghĩ đến gia đình chứ?”
Tôi hỏi: “Trong đó có bao nhiêu?”
“Khoảng 200 triệu.”
Tôi làm ra vẻ khó xử, lắc đầu: “Không đủ. Giờ bên nền tảng yêu cầu tối thiểu đầu tư là 500 triệu. Thế nên em mới bảo mọi người đừng tham gia.”
Lý Cương đơ mặt, một lúc sau nghiến răng nói: “Được! Vậy chờ anh, anh có cách.”
Tối hôm đó, khi Lý Cương đã ngủ say, tôi lén kiểm tra điện thoại của hắn.
Thì ra cách của hắn chính là… vay tiền Thẩm Ân.
Cô ta đắn đo mấy hôm, cuối cùng cũng đồng ý.
Họ không hề biết rằng, số tiền tôi mang về chẳng phải từ lãi suất gì cao chót vót như lời nền tảng nói.
Mà là tiền tôi kiếm được nhờ theo Vương Mỹ Lệ đi livestream bán hàng.
Miếng mồi tôi đã thả xong, giờ chỉ chờ cá cắn câu.
Tôi tranh thủ chụp lại đoạn chat và lịch sử chuyển khoản mập mờ giữa Lý Cương và Thẩm Ân, rồi cẩn thận đặt điện thoại về chỗ cũ.
10 triệu vay từ Thẩm Ân cộng với 20 triệu của Lý Cương vẫn chưa đủ.
Trong thời gian đó, hắn còn định dụ tôi góp thêm tiền chung trong tài khoản vợ chồng, nhưng tôi từ chối thẳng.
Còn thiếu 20 triệu nữa, không biết hắn xoay đâu ra.
Tôi giả vờ sốt ruột, đưa hắn địa chỉ website đầu tư, trong lòng thì cười không khép miệng.
Tôi cố nén cười, dịu dàng khuyên nhủ Lý Cương đang dán mắt vào màn hình:
“Hay là thôi đi, rủi ro cao lắm, lỡ mất cả gốc lẫn lời thì sao?”
“Biến!”
Lý Cương bực bội đẩy tôi ra một cái.
Mẹ chồng trừng mắt: “Xì! Đúng là cái mồm đen như quạ, không nói được lời nào tử tế!”
Em chồng vừa nhai khoai tây chiên vừa hét lên: “Anh hai! Nhớ mua iPad cho em đó nha, sắp có tiền rồi mà!”