Chương 4 - Sống Lại Để Trả Thù
Tôi đứng trong góc tối, lặng lẽ theo dõi vở kịch, không bị ai để ý.
Tôi phải tự véo mình thật mạnh, mới kiềm chế được cơn buồn cười.
Chứ không tôi sợ mình sẽ cười to quá mà mệt lả luôn mất.
Tôi tìm một quán ăn, gọi một bàn đồ ăn thật to, tự thưởng cho bản thân.
Kiếp trước tôi tằn tiện đến mức khổ cực, không dám ăn ngon mặc đẹp, cuối cùng chẳng được gì cả.
Đời ngắn lắm, không bằng sống cho sung sướng còn hơn!
9
Sau khi quay lại trường, thầy cô và bạn bè đều nói tôi như biến thành người khác.
Tôi học hành tích cực, nhiệt tình tham gia các hoạt động tình nguyện và những cuộc thi vui nhộn.
Cùng lúc đó, tôi để mắt tới mảng thương mại điện tử — khi thị trường còn chưa bùng nổ, tôi đã kịp thời nhập cuộc.
Vốn trong tay tôi không nhiều, ban đầu chỉ có thể bán lại mấy món phụ kiện tóc, trang sức nho nhỏ cho con gái.
Một năm trôi qua vốn liếng trong tay tôi đã khá dư dả.
Đúng lúc cơn sốt thương mại điện tử bùng lên, tôi đã có đủ hiểu biết về ngành mỹ phẩm và quyết định đầu tư toàn lực.
Nhờ trời thương, tôi kiếm được bộn tiền, lời lãi đầy túi.
Tháng chuẩn bị tốt nghiệp sớm, tôi trở về làng trong dáng vẻ cực kỳ nổi bật.
10
Tôi đến gặp trưởng thôn, nói muốn xây lại mộ cho anh trai, tổ chức lễ tang lớn, an táng đàng hoàng hơn.
Đồng thời, tôi cũng tuyên bố sẽ báo đáp dân làng, xây một phòng sinh hoạt cao cấp cho người già và thư viện thiếu nhi cho bọn nhỏ.
Tôi còn tìm một bác sĩ nội khoa đã nghỉ hưu, tài trợ để ông ấy mở một phòng khám tại làng.
Từ nay về sau, dân làng bị bệnh vặt thì chỉ cần tới đó, khỏi cần vất vả chạy lên trấn hay huyện nữa.
Lễ tang lần này tôi làm rình rang ba ngày ba đêm, mở tiệc mời cả làng, còn mời luôn đoàn hát tuồng đến biểu diễn, mười dặm tám làng kéo đến xem đông như hội.
Tiếng tăm của tôi vang dội.
Giờ đây, mọi người vây quanh tôi, lời khen thì cứ như khỏi trả tiền mà tuôn ra ào ào.
“Tôn Tâm à, tôi biết ngay từ nhỏ cô sẽ có tiền đồ. Anh cô ở dưới suối vàng chắc cũng yên lòng rồi.”
“Phải đó, cô ba tuổi đã thuộc thơ Đường, bảo sao bây giờ kiếm được nhiều tiền thế.”
“Nghe nói cô tìm được việc cho con trai nhà họ Trương. Tôn Tâm này, tụi mình cùng làng cả, cô xem con gái tôi có được không?”
“Cô tránh ra đi, con trai nhà tôi mới giỏi. Dù chỉ học trung cấp thôi nhưng tay nghề giỏi lắm.”
“…”
Tôi đang vui vẻ, thì bỗng thấy hai thằng nhóc ăn mặc lếch thếch, mặt mũi lấm lem lao thẳng về phía tôi.
Không cần tôi mở miệng, dân làng đã chắn ngang lại ngay.
“Biến đi, con cái nhà ai đấy? Đừng có xông tới làm phiền Tôn Tâm!”
“Người ta đang làm đám tang, tụi mày ăn xin cũng phải biết lựa chỗ chứ, xui xẻo quá đi!”
“Vừa bẩn vừa hôi, không biết bao lâu rồi chưa tắm rửa.”
Hai đứa bé, một đứa chân phải bị tật, một đứa thì mù mắt trái, nửa khuôn mặt còn bị hủy.
Cả hai hét lên:
“Cô ơi, là con mà, con là Nhất Huân đây!”
“Hu hu hu, cô ơi, cuối cùng con cũng gặp được cô rồi! Cô ơi!”
11
Hai “thằng nhỏ ăn xin” tắm rửa xong, thay đồ mới, nhìn cũng ra dáng người rồi.
Tôi gọi hai đứa ra ăn cơm.
Thấy bàn đồ ăn đầy ắp, hai đứa chẳng kịp nói được câu nào tử tế.
Chúng thậm chí không dùng đũa, cứ thế đưa tay bốc đồ ăn mà ăn ngấu nghiến như ba ngày chưa được ăn gì.
Tôi gọi to:
“Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn chết bây giờ.”
Ngay lập tức, hai đứa bật khóc.
“Hu hu hu, cô ơi, ngon quá trời luôn, tụi con lâu lắm rồi mới được ăn ngon như vầy.”
“Cô không biết đâu, bà ngoại với cậu con chẳng ra gì hết, tụi con bị đánh, không cho ăn, còn bắt làm việc như người hầu nữa.”
Vừa kể, hai đứa vừa khóc, nước mắt ròng ròng, bắt đầu kể lể chi tiết chuyện xảy ra trong hai năm qua.
Nghe mà đau lòng, khiến người ta không khỏi thương xót.
Tôi cũng nhỏ vài giọt nước mắt giả tạo, gật đầu đồng cảm.
Cuối cùng còn thêm một câu đầy chính nghĩa:
“Đúng là quá đáng thật, yên tâm, cô nhất định sẽ đứng về phía tụi con.”
12
Về phòng, xử lý vài việc công xong, tôi bật đoạn ghi âm nghe lén được lên.
Giọng thằng cháu lớn:
“Ha ha ha, em đã nói rồi mà, con mụ đó ngu chết được, tụi mình chỉ cần diễn trò tí là nó tin răm rắp.”
Thằng cháu nhỏ đáp:
“Anh ơi, nó ngu thế mới tốt, không thì làm sao moi tiền nó được.”
Thằng lớn cười:
“Cũng đúng. Mẹ nói không sai, một con đàn bà như nó mà có nhiều tiền vậy, chắc chắn là làm chuyện đồi bại ở ngoài.”
Thằng nhỏ hùa theo:
“Phải rồi, tụi mình cứ nghe lời mẹ. Tìm được bằng chứng rồi thì giết luôn nó. Anh ơi, em muốn mua mô hình Ultraman phiên bản mới nhất!”
Thằng lớn:
“Được, đợi con mụ đó chết rồi, tài sản đều là của tụi mình. Còn mẹ nữa, nếu giết bả, anh nghĩ mình lấy được bao nhiêu tiền ha…”
Nghe xong, nụ cười trên mặt tôi tắt hẳn.
Hai đứa nhỏ như vậy, miệng thì toàn lời dơ bẩn, mở miệng ra là đòi giết người.
Xem ra mấy năm nay tụi nó thật sự được “rèn luyện” không ít.