Chương 8 - Sống Lại Để Trả Thù

Hắn á khẩu không đáp được lời.

Ta chậm rãi bước đến, cúi đầu nhìn hắn: “Ta thay mẫu thân ngươi nuôi ngươi bao năm, còn ngươi thì sao? Trộm bạc của ta, để đưa về cho nàng ta hưởng vinh hoa sao?”

“Ngươi có biết không, kiếp trước ngươi cũng làm y như thế.”

“Sau khi Lưu Sương ra khỏi lao ngục, lẩn trốn nơi ngoại thành, mỗi tháng ngươi lại lén lấy bạc của ta gửi cho nàng. Nàng chưa ra tù được bao lâu, thì ta đã bị hai người các ngươi ép đến chết.”

Vị ngoại điệt kia sợ đến sắc mặt trắng bệch, môi run run: “Con… con không biết… con tưởng… nàng nói xấu người, con liền tin theo…”

“Cho nên ngươi liền tin?”

Ta khẽ bật cười, trong mắt chẳng chút ấm áp.

“Các ngươi đều nói ta tâm địa ác độc, nhưng cái tâm này, chính là do các ngươi từng nhát một chém ra.”

“Ta không phải xấu, mà là điên.”

Ta xoay đầu nhìn sang Thanh Đào: “Trộm bạc trong sổ phòng, âm mưu thông địch, chiếu theo gia pháp xử trí.”

Thanh Đào do dự một chốc, dè dặt hỏi: “Thật sự… muốn đánh sao? Hắn… hắn mới mười ba tuổi…”

Ta lạnh nhạt đáp: “Triệu Trừng mười tuổi đã trộm ngân phiếu, khi đó ta còn nghĩ là trẻ con nghịch ngợm. Nhưng lần này mà không đánh, lần sau hắn sẽ bán cả cửa tiệm của ta đi.”

“Hôm nay tha cho, ngày mai chúng sẽ dám hạ độc vào cơm ta ăn.”

“Lôi ra sau viện, đánh ba mươi trượng, đuổi khỏi phủ.”

“Cả đời, không được đặt chân vào Tống gia nửa bước.”

Thiếu niên ấy kêu la thảm thiết, bị kéo đi như kéo một bao rơm mục. Mà ta, mắt chẳng thèm chớp lấy một cái.

Thanh Đào đứng bên, cổ họng giật giật, cuối cùng cũng khẽ nói:

“Tiểu thư… người thật đã khác xưa rồi.”

Ta nhẹ giọng đáp:

“Không phải ta đổi thay, mà là ta cuối cùng cũng nhìn rõ rồi.”

“Huyết mạch là máu, là duyên, không phải món nợ.”

“Từ nay về sau, mạng của ta, bạc của ta, sinh mệnh của ta — không cho phép bị kẻ nào lợi dụng nữa.”

Gió khẽ lay rèm cửa, ánh dương xiên qua song cửa, chiếu rọi vào trong.

Ta mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí.

Triệu gia, Lưu Sương, Triệu Trừng, ngoại điệt — từng bước từng bước, ta đã thanh trừ sạch sẽ.

8

Sau khi Triệu phủ suy tàn, trong thành lời đồn biến đổi xoành xoạch theo từng ngày.

Ban đầu là: “Tống Mạn Mạn điên rồi.”

Về sau lại thành: “Tống Mạn Mạn tàn nhẫn.”

Rồi dần dà, khi các cửa tiệm lần lượt khai trương, sinh ý phát đạt phồn vinh, đến mức vài vị quận vương phủ trong kinh cũng sai người đến nhờ đặt may sính lễ, chế tác thêu phẩm, thiên hạ mới bắt đầu đổi giọng:

“Tống phu nhân, là người phụ nữ có thủ đoạn bậc nhất vùng này.”

Triệu Nguyên Thanh bị bãi chức, chỗ dựa đổ nát, thân thích bạn bè ngày xưa cũng răm rắp tránh xa.

Lưu Sương bị xử lưu đày, mang theo đứa con hoang, áp giải đến nơi ngàn dặm xa xôi.

Triệu Trừng bị đưa đi ngoại thành theo đúng khế ước, tuy có thể đọc sách, nhưng từ nay về sau chẳng còn quyền tự quyết cuộc đời mình.

Hắn từng lén gửi thư xin tha thứ, ta một bức cũng không hồi âm.

Chẳng phải ta tuyệt tình, mà là đoạn tình mẫu tử ấy, chính tay hắn đã xé nát.

Còn tên ngoại điệt kia, nghe nói giờ đang ăn mày ngoài thành, bị đánh gãy một chân, từ đó mới chịu ngoan ngoãn.

Còn ta thì sao?

Ta mua một căn nhà mới ở phía nam thành, đổi bảng “Triệu phủ” thành “Tống trạch”.

Điền trang, cửa tiệm, hiệu vải, phường son phấn, tửu lâu, dược đường — toàn bộ đều đứng tên ta, không một ai dám chỉ trỏ dòm ngó nữa.

Điều khiến ta đắc ý nhất —

Chính là nữ học đường đã được dựng nên.

Lứa học sinh đầu tiên đều là những nữ hài gia cảnh bần hàn, nhưng thông minh hiếu học.

Các nàng ngày ngày đọc sách viết chữ, học toán, học buôn bán. Có kẻ từng là tiểu nha ở cổng nhà giàu, có kẻ là con gái nhà bán hàng rong, giờ khoác đồng phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn nơi thư đường, trong mắt là ánh sáng bừng cháy.

Các nàng cùng cất tiếng gọi ta:

“Tống tiên sinh.”

Khoảnh khắc ấy, ta còn thấy mình có phẩm giá hơn cả lúc được gả vào Triệu phủ, ngồi kiệu tám người khiêng, danh môn vọng tộc rước về.

Còn hơn cả lúc lâm chung ở kiếp trước, trút hơi thở cuối cùng trong nhục nhã.

Cuối xuân ánh nắng ôn hòa như mộng.

Ta khoác một thân thanh sam, đứng trước môn khẩu của nữ học, lặng lẽ nhìn đám nữ hài tung tăng chạy nhảy, đọc sách, luyện chữ.

Thanh Đào mỉm cười đưa chén trà tới:

“Tiểu thư, nhà họ Cố bên cạnh vừa sai người đưa thiệp mời, nói là trưởng nam sắp thành hôn, đặc biệt kính mời người đến dự.”

“Họ còn bảo, nay trong phố, người là nữ chưởng quỹ có danh vọng nhất.”

Ta nhẹ nhàng đón lấy chén trà, không vội uống, chỉ cúi đầu nhìn lá trà trầm nổi trong nước.

“Thanh Đào.”

“Nô tỳ có mặt.”

“Ngươi còn nhớ chăng? Thuở xưa lão thái thái nhà họ Triệu từng mắng ta, rằng tuy nhà mẹ ta có của, nhưng rốt cuộc chẳng phải vọng tộc, được gả vào Triệu phủ là ta trèo cao.”

“Thế còn bây giờ?”

Thanh Đào mỉm cười, đôi mắt cong như vầng trăng non:

“Giờ đây trong kinh, nhà nào có nữ nhi mà chẳng hâm mộ tiểu thư? Nhà nào chẳng muốn gửi con vào học đường của người?”

Ta cũng khẽ mỉm cười.

Kiếp này, ta không còn vì ai mà khâu áo cưới.

Cũng không còn phải quỳ gối cầu người thương xót.

Tống Mạn Mạn ta, cho dù có rơi xuống đáy vực, cũng có thể từ từ mà bò dậy. Những năm tháng về sau, cuộc đời ta — chỉ do một mình ta viết tên.

Khi trời ngả chiều, ta thân chấp bút, tự tay đề bốn chữ lên tấm biển trước cửa:

Tống Thị Nữ Học

Mực chưa khô, ánh dương rực rỡ chiếu rọi.

Phía xa, hoa đào bung nở, hương thơm phảng phất theo gió nhẹ lay.

Ta khẽ khàng khép cửa lại, xoay người mà bước vào trong.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)