Chương 1 - Sống Lại Để Nhìn Họ Tự Hủy Hoại

1

Tôi ch,e/t trong nhà ăn bỏ hoang ở khu trường cũ.

Th,ân th/ể tr,ần tr/ụi, khắp người b,ầm t,ím.

Lục Đồng đứng bên cạnh cười như đ/iên.

“Tư Lan, đây là những gì cậu đáng phải nhận!

Nếu lúc trước cậu chịu khuyên tôi thêm một chút nữa, tôi đã báo c,ảnh sát rồi!

Tôi thành ra thế này, tất cả đều là do cậu h,ại tôi!”

Cô ta dội xăng khắp nhà ăn, tiện tay quăng một chiếc bật lửa lên người tôi.

Ầm!

Lửa bùng lên ngút trời, tôi ch,e/t không t,oàn th/ây.

2

Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về ngày cơn á,c mộng bắt đầu.

“Lan Lan, trong cốc của tôi có cái gì đang nổi lên này?”

Giọng nói nghi hoặc của Lục Đồng kéo tôi về thực tại.

Tôi chợt mở mắt, rồi lập tức mừng như điên.

Có lẽ ngay cả ông trời cũng thấy tôi chết oan, thế nên đã cho tôi sống lại!

Lần này, đối diện với câu hỏi của Lục Đồng, tôi chỉ thu lại ánh mắt, làm ra vẻ ngây thơ:

“Không biết nữa, có lẽ là ai đó đùa dai thôi.”

Lục Đồng biến sắc, dáo dác nhìn quanh, cuối cùng vẫn không yên tâm mà nắm chặt lấy tay tôi.

“Tư Lan, cậu đi cùng tôi đến phòng giám sát được không?

Tôi cứ có cảm giác lạnh sống lưng, sợ lắm…”

Tôi suýt nữa thì bật cười.

Kiếp trước tôi khuyên cô ta đi xem camera giám sát, cô ta lại thấy tôi phiền phức, nói rằng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Bây giờ tôi không khuyên nữa, cô ta lại bắt đầu sợ rồi.

Muốn tôi đi cùng cô ta à?

Không có cửa đâu!

Tôi rút tay về, ôm bụng:

“Xin lỗi nhé, Đồng Đồng, tôi hơi khó chịu, không đi cùng cậu được rồi.”

Lục Đồng nghe vậy, nhíu mày chặt hơn.

“Vừa rồi cậu vẫn còn khỏe mà? Sao tự dưng lại đau bụng?”

Tôi chớp mắt vô tội:

“Tôi cũng không biết, chắc là ăn trúng gì đó rồi. Cậu đừng lo cho tôi, mau đi xem camera đi.”

Nói xong, tôi gục xuống bàn, giả vờ yếu ớt.

Lục Đồng do dự một lát, rồi từng bước ngoái đầu lại nhìn tôi mà rời khỏi phòng tự học.

Thừa dịp này, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về ký túc xá.

Kiếp này, tôi nhất định sẽ đứng ngoài cuộc, nhìn đôi c,ẩu nam nữ này tự h,ủy h/oại lẫn nhau!

Đáng tiếc, chưa đầy hai phút sau, Lục Đồng đã vui vẻ quay lại, phía sau còn dẫn theo một kẻ đứng dáng vẻ lấc cấc — Tưởng Đào.

3

Tưởng Đào là kẻ cầm đầu đám côn đồ trong khoa chúng tôi.

Hắn tính khí thất thường, vui giận bất chợt.

Thành tích nổi bật nhất của hắn là vào buổi tối nào đó, hắn đã đ/ập một chai rượu vào đầu một cán bộ nhỏ trong trường, thế nhưng vẫn có thể ung dung rời đi.

Mà nguyên nhân chỉ đơn giản là do người kia đề nghị sinh viên năm nhất tham gia tự học buổi tối một tiếng đồng hồ.

Chính vì chuyện này, rất nhiều đám côn đồ tìm đến, hắn nhất chiến thành danh, trở thành ông trùm trong trường.

Thế nên, ở kiếp trước, khi chúng tôi xem camera giám sát và phát hiện Tưởng Đào đã bỏ thứ gì đó vào cốc nước của Lục Đồng, tôi mới không chút do dự mà khuyên cô ta báo c,ảnh sát.

Bị loại người như hắn ta nhắm trúng, tuyệt đối không có kết cục tốt.

Nhưng tôi ngàn vạn lần không ngờ rằng, Lục Đồng căn bản không phải người bình thường!

Cô ta không những không báo c,ảnh sát, mà còn xem đó như một kịch bản lãng mạn trong tiểu thuyết Mary Sue.

“Nếu không phải Tưởng Đào có ý với tôi, sao hắn lại chỉ bỏ thứ đó vào cốc của tôi?”

Cô ta kh,inh th/ường nhìn tôi:

“Hắn ta thích tôi!”

Lúc đó tôi đã thấy cạn lời, đúng là kẻ ng,u thì không thể cứu nổi.

Tôi thề sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của bọn họ nữa.

Nhưng không ngờ rằng, chỉ vì câu nói khuyên cô ta báo c,ảnh sát của tôi, mà sau này khi bị Tưởng Đào đ,ánh đ/ập, Lục Đồng lại h,ận tôi.

Cô ta nghĩ rằng nếu tôi kiên trì khuyên cô ta thêm chút nữa, có lẽ cô ta đã đồng ý báo c,ảnh sát.

Như vậy, cô ta đã không phải ngày ngày bị Tưởng Đào b,ắt n/ạt và hà,nh h/ạ.

Cô ta chắc chắn rằng chính tôi đã h,ại cô ta!

Chứ không hề tự nhìn lại bản thân xem có vấn đề hay không!

Cuối cùng, cô ta còn bắt tay với Tưởng Đào để s,a,t h/ại tôi.

Tôi ch,e/t không thể nói là o,an u,ổng, mà phải nói là còn o,an hơn cả Đậu Nga*!

Mỗi lần nghĩ đến điều này, tôi đều h,ận không thể t,át cho mình mấy cái!

Ai bảo mày lo chuyện bao đồng! Ai bảo mày làm người tốt thừa!

Kiếp này, tôi không chỉ không giúp Lục Đồng nữa, mà còn đổ thêm dầu vào lửa, để xem hai người bọn họ kết thúc thế nào!

(*Chú thích: Đậu Nga – một nhân vật trong vở kịch nổi tiếng “Nỗi o,an Đậu Nga” của Quan Hán Khanh, bị hàm oan mà ch,e/t th/ảm.)

4

Để tránh bị lộ sơ hở, tôi vẫn giả vờ hỏi một câu:

“Cậu không đi xem camera giám sát à? Sao về nhanh vậy?”

Lục Đồng cười ngượng ngùng, giải thích rằng trên đường gặp được đàn anh tìm chỗ trống, nên cô ta dẫn hắn đến đây luôn.

Còn về camera giám sát? Để sau hẵng nói.

Cô ta lại nhìn tôi, hỏi:

“Lan Lan, cậu không đau bụng nữa à?”

Tôi lắc đầu, gượng cười yếu ớt.

“Tôi vẫn hơi khó chịu, định đi phòng y tế xem sao.”

Lục Đồng thở phào nhẹ nhõm, kéo Tưởng Đào qua.

“Đàn anh, đúng lúc bạn cùng phòng em có việc, anh ngồi chỗ này đi.”

Sau đó, để xây dựng hình tượng cô gái ngây thơ lương thiện trước mặt Tưởng Đào, cô ta còn giả vờ tốt bụng, tiễn tôi ra đến cửa thư viện.

Tối hôm đó, cô ta không về ký túc xá.

Và ngay lập tức, công khai tình cảm với Tưởng Đào trên vòng bạn bè.

Khóe miệng tôi càng cong lên.

Lục Đồng, cứ việc yêu đương đi!

Đến lúc bị Tưởng Đào tùy ý hành hạ, cô còn có thể trách ai đây?

Tôi rất mong chờ đấy!

5

Dưới ảnh hưởng của Tưởng Đào, Lục Đồng bắt đầu thường xuyên trốn học, đánh nhau, không về ký túc xá qua đêm.

Những người bạn cùng phòng khác cũng đã từng khuyên nhủ, nhưng cô ta chỉ cười khinh bỉ.

Cô ta mặc váy siêu ngắn, trang điểm đậm, giễu cợt nói:

“Các cậu hiểu cái gì chứ? Đây mới là tuổi trẻ rực rỡ của nữ chính trong tiểu thuyết!”

Thấy cô ta đã lậm quá sâu, mọi người cũng chẳng còn cách nào ngoài mặc kệ.

Còn tôi, chỉ bình tĩnh hồi tưởng lại những sự kiện lớn trong kiếp trước, lạnh lùng nhìn cô ta tự tìm đường chết.

Ngày hôm đó, cô ta tô son đỏ rực, hớn hở mang về ký túc xá mấy tấm vé vào cửa.

“Này, cầm lấy đi, Tưởng Đào mời mọi người đến bar Mê Sắc tổ chức tiệc sinh nhật.”

Mọi người đều sửng sốt.

“Trời ạ, đây chẳng phải quán bar cao cấp nổi tiếng tốn cả chục nghìn một đêm sao?! Tưởng Đào giàu thế à?!”

Dù ai cũng không thích Tưởng Đào, nhưng không thể không công nhận sức mạnh của tiền bạc.

Lục Đồng thản nhiên khoe bộ móng mới sơn đỏ chót, nói một cách tùy tiện:

“Chỉ vài chục nghìn thôi mà, có đáng gì đâu.”

Nói rồi, cô ta vứt những tấm vé vào tay chúng tôi một cách ban phát.

“Mọi người nhất định phải đi nhé, nể mặt tôi cũng như nể mặt anh ấy.”

Mọi người nhìn nhau, do dự.

“Dù sao chúng ta cũng chỉ là sinh viên, đến mấy chỗ như vậy có vẻ không ổn lắm…”

Lục Đồng bĩu môi.

“Các cậu tư tưởng lạc hậu quá! Đã sang thời đại nào rồi mà còn nghĩ như vậy!

“Đi bar thì sao? Người ta có ăn thịt các cậu đâu!”

Tôi nhếch môi cười.

Cô ta thật sự nghĩ rằng yêu một gã côn đồ là có thể bước chân vào tầng lớp thượng lưu sao?

Không muốn bỏ lỡ màn kịch này, tôi liền đưa tay nhận ngay tấm vé.

“Tất nhiên là đi rồi! Cơ hội mở mang tầm mắt thế này, sao có thể bỏ lỡ!”

Lục Đồng hài lòng gật đầu:

“Xem kìa, Lan Lan mới là người có chí tiến thủ!”

Những người khác thấy vậy cũng miễn cưỡng gật đầu.

Sau khi xác nhận thời gian tụ họp, tất cả mọi người đều lên giường đi ngủ.

Lục Đồng như thường lệ, lại lắc lư cái eo rời đi, không về ký túc xá.

Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta, lạnh lùng cười khẩy.

Chắc hẳn cô ta còn chưa biết, Tưởng Đào có một “bạch nguyệt quang” mà hắn luôn khao khát nhưng chưa từng có được.

Bữa tiệc sắp tới chính là lần đầu tiên Lục Đồng bị Tưởng Đào đánh đến sưng mặt vì dám gây sự với người đó.

Làm sao tôi có thể bỏ lỡ một ngày tốt lành như vậy chứ?

Hơn nữa, lần này, tôi sẽ đẩy Tưởng Đào xuống địa ngục cùng cô ta.

Vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.

6

Tiệc sinh nhật của Tưởng Đào rơi vào thứ Bảy.

Ngay từ sáng sớm, Lục Đồng đã giục giã mọi người chuẩn bị.

“Mọi người nhớ trang điểm vào nhé!

“Sinh nhật của Tưởng Đào có rất nhiều trai đẹp đấy!

“Chúng ta là bạn cùng phòng, không thể để mất mặt được!”

Nói rồi, cô ta cầm bông phấn lên, định đánh lên mặt mọi người.

Các bạn cùng phòng đều cười gượng, né tránh.

“Để bọn tôi tự làm, cậu khỏi bận tâm.”

Lục Đồng gật đầu hài lòng, rồi lôi từ trong túi ra ba chiếc váy lấp lánh.

“Cầm lấy đi, đây là tôi mua riêng cho mọi người, tốn không ít tiền đâu nhé!”

Tôi cầm chiếc váy lên nhìn, khóe miệng giật giật.

Chiếc váy này nhìn kiểu gì cũng là hàng chợ giá rẻ chưa đến mười tệ một cái.

Không chỉ ngắn, mà còn hở, phần ngực còn có một khoảng trống hình trái tim, vừa thô tục vừa rẻ tiền.

Những người khác cũng ngẩn ra, bối rối nhìn nhau.

“Váy này ngắn quá… Hay bọn tôi mặc đồ của mình đi?”

Lục Đồng bĩu môi.

“Ngắn thì sao? Các cậu cổ hủ quá đấy!

“Thời đại này là của phụ nữ hiện đại, ai cũng có quyền mặc theo ý mình!

“Chẳng trách các cậu không có bạn trai!”

Thấy cô ta càng nói càng quá đáng, tôi lạnh nhạt cười.

Tôi vờ như chần chừ, sau đó làm ra vẻ tò mò hỏi:

“Vậy cậu định mặc váy gì?

“Cậu đưa ra để bọn tôi tham khảo một chút đi!”

Lục Đồng hơi khựng lại, rõ ràng là định lảng tránh.

“Ấy da, váy của tôi thì có gì đặc biệt đâu…

“Vẫn là những cái trong tủ ấy mà!”

Mọi người nhìn nhau, đồng loạt hiểu ra vấn đề.

Cách đây mấy ngày, chính Lục Đồng đã đi lấy một đống bưu kiện từ trạm giao hàng.

Không thể nào lại không có đồ mới!