Chương 13 - Sống Lại Để Ly Hôn
Số hiệu cảnh sát 389839747 chính thức được phong tỏa vĩnh viễn.”
Toàn bộ bài viết đều lên án gay gắt những kẻ tung tin đồn thất thiệt.
Người dân toàn thành phố phẫn nộ, mắng chửi không tiếc lời những kẻ độc miệng.
Trong phòng thẩm vấn, Thẩm Tâm Tuyết run rẩy như lá rụng. Tại sao? Tại sao Tô Mộng Uyển lại là cảnh sát chống ma túy?
“Thẩm Tâm Tuyết, cô có thừa nhận đã cố ý tung tin đồn nhục mạ cảnh sát Tô Mộng Uyển không?”
Tay cô ta run lẩy bẩy, đầu gật nhẹ xuống.
Cô ta thuê một bà già tung tin đồn, nhưng khi bà ấy biết mình đang vu khống con gái của anh hùng phòng chống ma túy, liền lập tức báo công an.
Cho dù có không muốn, Thẩm Tâm Tuyết vẫn phải cúi đầu nhận tội.
Cô bị phòng pháp y đuổi việc, đồng thời cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Mọi thủ tục cũng sẽ kéo dài đến vài tháng sau.
“Tôi muốn gặp Phó Tuyết Triều!” – Đây là yêu cầu cuối cùng của cô.
Cảnh sát phụ trách canh giữ là Chu Thanh Xuyên.
Anh ta nhìn gương mặt giả tạo của cô, lắc đầu: “Tuyết Triều nói rồi, anh ấy đã cảnh báo cô, cô sẽ hối hận.”
“Anh ấy nói… sẽ không gặp cô.”
Chu Thanh Xuyên cũng không ngờ rằng Tô Mộng Uyển lại là một anh hùng chống ma túy.
Anh cảm thấy hổ thẹn vì trước đây từng suýt tin vào lời đồn bịa đặt.
Thẩm Tâm Tuyết sững người, rồi bật khóc: “Tôi sai rồi.”
Giờ thì cô đã hiểu vì sao Phó Tuyết Triều mấy hôm nay lại như người mất hồn.
Nhưng có hối hận cũng đã quá muộn rồi.
Năm mươi năm sau, Phó Tuyết Triều vẫn cô đơn một mình.
Vào ngày Tết Thanh Minh, ông lại đến nghĩa trang Hạ Trang để thăm mộ Tô Mộng Uyển và cha mẹ cô.
Như mọi năm, trước mộ của Tô Mộng Uyển và Tô Tấn An lại tràn ngập hoa tươi.
Cả đời này, họ chưa từng bị lãng quên.
“Mộng Uyển, chân anh yếu rồi, sau này chắc không đến thăm em được nữa.
Anh không biết em có tha thứ cho anh không…” – Ông lẩm bẩm một mình.
Từng bó hoa được sắp gọn gàng, ông đặt riêng bó hoa bách hợp mà cô thích nhất trước bức ảnh.
Đôi mắt già nua đỏ hoe, ông cố cúi xuống, chạm vào ảnh cô: “Anh nợ em, cả đời này không trả nổi.” “Kiếp sau, anh sẽ lại đến để trả.”
Ông nhắm mắt lại, bất giác… Mở choàng mắt.
Mộng Uyển…?!
“Tuyết Triều! Tuyết Triều! Mau lên, đi học rồi!” – Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai ông.
Bên cạnh còn có tiếng phàn nàn của một nam sinh: “Mộng Uyển, cậu đừng đi theo Phó Tuyết Triều nữa được không? Người ta chẳng thèm để ý cậu đâu.”
Mộng Uyển?
Phó Tuyết Triều cau mày, chầm chậm mở mắt ra…
Trước mặt là một gương mặt trẻ trung, ánh mắt trong veo… chính là Tô Mộng Uyển của những năm mười mấy tuổi!
“Mộng Uyển? Em còn sống?” – Ông bật dậy khỏi giường, ôm chầm lấy cô.
Ông không kịp nghĩ tại sao cô lại trẻ như vậy, tại sao lại sống lại.
Trong đầu ông giờ chỉ có một điều duy nhất: Cô còn sống, Mộng Uyển vẫn còn sống!
“Anh làm gì vậy Phó Tuyết Triều, sáng sớm nổi điên à!” – Cô đẩy ông ra.
Trước mặt là một nam sinh xa lạ, còn gương mặt của Tô Mộng Uyển thì đỏ ửng lên.
Ông ngơ ngác: “Em là…?”
Nam sinh kia nhíu mày, tiến tới sờ trán ông: “Không sốt mà? Sao nói nhảm thế?”
Tô Mộng Uyển chớp mắt, nhẹ nhàng nắm tay ông: “Anh Tuyết Triều, anh bị ốm à?”
Vừa rồi Phó Tuyết Triều ôm lấy cô, còn kích động gọi to tên cô.
Khoảnh khắc bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay cô, anh liền vô thức siết chặt.
Khuôn mặt Tô Mộng Uyển bất chợt đỏ bừng: “Anh Tuyết Triều… đến giờ… đến giờ đi học rồi đó.”
Nói xong, cô rút tay mình ra rồi chạy vụt ra khỏi phòng.
Lúc này Phó Tuyết Triều mới nhận ra sau lưng cô là chiếc cặp sách.
Anh hít sâu một hơi. Cặp sách? Chẳng lẽ… mình trọng sinh rồi sao?
Phó Tuyết Triều đảo mắt quan sát xung quanh, ánh nhìn dừng lại ở cậu con trai đang tức giận kia.
Anh cau mày, người này… anh hình như chưa từng quen biết.
Từ nhỏ đến lúc chết, anh chưa bao giờ thấy người này.
“Phó Tuyết Triều, tôi cảnh cáo cậu! Không được bắt nạt Mộng Uyển!
Dù cô ấy thích cậu thì cũng không có nghĩa là để cậu tùy tiện lừa gạt!”
Cậu ta hừ lạnh một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài. Miệng còn gọi lớn: “Mộng Uyển, đợi tớ với!”
Phó Tuyết Triều xoa đầu đang đau nhức, nhìn quanh căn phòng lạ lẫm.
Hồi nhỏ anh không sống ở đây. Cũng chưa từng gặp Tô Mộng Uyển. Vậy nên đây không phải là trọng sinh.
“Phó Tuyết Triều, hai kiếp này, em chưa bao giờ hối hận vì đã gả cho anh.”
Hai kiếp.
Phó Tuyết Triều tự vả vào mặt mình một cái thật mạnh.
Có vẻ như anh cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì đó.
Cùng lúc, một luồng ký ức bất chợt ập vào đầu anh.
Hóa ra anh và Tô Mộng Uyển chỉ là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết nào đó.
Không biết vì lý do gì, anh xuyên không đến năm 2030, mười năm trước khi mình chết.
Xuyên đến một kiếp sống khác của chính mình, nhưng trong kiếp này, anh chỉ là một nhân vật phụ.
Tô Mộng Uyển theo đuổi anh hơn mười năm, còn anh lại làm tổn thương cô suốt mười năm ấy.
Nam chính thật sự trong truyện là cậu con trai tên Tần Dư Xuyên – người đã cùng họ lớn lên từ nhỏ.
Tần Dư Xuyên thầm yêu Mộng Uyển, âm thầm bảo vệ cô hơn mười năm, cuối cùng đã giành được trái tim người đẹp.
Phó Tuyết Triều ngồi đờ đẫn trên giường, trong lòng có chút may mắn.
Bởi vì kiếp này của Tô Mộng Uyển có một gia đình hạnh phúc, cha mẹ đều còn sống.
Chỉ tiếc, người mà cô thích lại không thích cô.
Khóe mắt anh đỏ hoe. Anh không ngờ mình lại có cơ hội gặp lại Tô Mộng Uyển.
Kiếp này, anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô, tuyệt đối không để cô bị tổn thương thêm lần nào nữa.
“Triều Triều, Mộng Uyển với Xuyên Xuyên đi rồi, con sao còn chưa dậy? Sắp trễ học rồi đó!” – Giọng mẹ Phó vọng từ ngoài vào.