Chương 3 - Sống Lại Để Không Cố Gắng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ý đồ hóng chuyện rõ mười mươi.

Nửa tiếng sau, nghe xong toàn bộ sự việc, Tống Miểu nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Tôi vội cắt ngang: “Chị à, đừng có thương hại tôi, giờ tôi giàu chết đi được.”

Tống Miểu: “…Nghe cũng hợp lý.”

Cô ấy lau mặt: “Vậy bà tính sao bây giờ?”

Tôi chép miệng: “Từ lúc Tạ Tùy với Lâm Ngữ Mặc dây dưa, đến giờ tôi đã nhịn hai năm không được động đến trai rồi đó.”

“Bà quen biết rộng mà, xem có ai sạch sẽ, dáng đẹp, ngon nghẻ… cho tôi hai anh đi.”

4

Tôi vừa nói muốn tìm trai đẹp, Tống Miểu liền hứng chí.

Chỉ nửa ngày sau, cô ấy đã gửi cho tôi một đống hồ sơ.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã chú ý đến Lục Vân Khiêm — khí chất sạch sẽ, không chỉ vì ngoại hình, mà còn vì lý lịch.

Không ngờ lại là sinh viên xuất sắc trường Đại học A.

Một người ưu tú như vậy, sao lại chọn con đường này?

Tôi nhướng mày, bảo Tống Miểu tối nay đưa người đến khách sạn.

Tối hôm đó, tại phòng Tổng thống khách sạn Thịnh Hào, tôi lần đầu gặp Lục Vân Khiêm – 23 tuổi.

Cậu ấy rất cao, ngũ quan còn đẹp hơn trong ảnh, làn da hơi ngăm, ánh mắt lại mang chút lạnh lùng.

Dựa vào kinh nghiệm phỏng vấn nhiều năm, tôi nhìn phát là biết – học sinh ngoan tiêu chuẩn.

Cậu ấy mặc sơ mi, quần tây, cả người cứng ngắc như tượng, mặt đỏ bừng, đầy vẻ xấu hổ.

Đáng tiếc tôi chẳng còn lòng trắc ẩn nào, chỉ muốn “ăn thịt”.

Tôi bước tới, nâng cằm cậu ta lên.

“Cậu là Lục Vân Khiêm?”

Lục Vân Khiêm ngại ngùng khẽ “ừ” một tiếng.

Vẻ non nớt đó khiến tôi rất vừa lòng.

Cậu ấy thật sự rất đẹp.

Mắt sáng, lông mi dài cong, môi đỏ mọng — chẳng khác gì yêu tinh dụ người.

Tôi nắm cằm cậu ta, ép ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn thẳng vào tôi.

“Cậu ra giá năm trăm ngàn, nói thật là hơi đắt.”

“Nhưng tôi thích cậu, sẵn sàng trả giá đó. Có lấy được trọn vẹn hay không, còn xem biểu hiện tối nay của cậu.”

Lục Vân Khiêm hít sâu một hơi: “Chị yên tâm, tối nay em nhất định hầu hạ chị chu đáo.”

Tay cậu ấy run rẩy dữ dội, từ vành tai đến cổ đều đỏ bừng.

Khi hôn tôi, vì quá non nớt mà răng va vào làm môi tôi bị trầy xước.

Tôi thực sự không nhịn được, khẽ bật cười.

Thật trong sáng, thật sạch sẽ, thật đáng yêu.

Tôi trở người đè lên cậu ấy, cởi từng chiếc cúc áo.

“Em trai à, em may mắn đấy. Đây là lần đầu chị tìm trai bao, cũng không có sở thích kỳ lạ gì.”

“Chỉ là… đã rất lâu rồi chị chưa được ‘ăn thịt’, muốn tự an ủi bản thân một chút, giải tỏa áp lực thôi.”

“Qua đêm nay, em sẽ nhận được thứ em muốn.”

Lục Vân Khiêm khẽ rên một tiếng, tay vô thức ôm lấy eo tôi, cùng tôi chìm đắm.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy tinh thần sảng khoái. Lục Vân Khiêm vẫn còn đang ngủ.

Tôi để lại thẻ trên đầu giường, hôn nhẹ lên má cậu ấy rồi rời đi.

Quyết đoán như tôi chẳng hề để ý rằng — đúng lúc cánh cửa khép lại, người nằm trên giường rơi nước mắt.

Và tôi cũng chẳng ngờ rằng, sau này còn có nhiều ràng buộc với Lục Vân Khiêm.

5

Chuyện thứ hai tôi muốn làm sau khi trọng sinh — là lợi dụng chênh lệch thông tin để đầu tư vài dự án.

Tiền thì không bao giờ kiếm hết được, nhưng tôi sẽ không liều mạng để kiếm nữa.

Thay vào đó, đầu tư vào những dự án có tiềm năng, kiếm tiền từ cổ phần — cũng chẳng tệ.

Tôi tìm đến Lâm Duy An — trợ lý tổng giám đốc từng theo tôi suốt kiếp trước.

Hiện tại anh ta vẫn còn đang làm thuê cho một công ty khác, tôi trả lương cao để chiêu mộ.

Nghe tôi nói muốn tìm dự án đầu tư, Lâm Duy An có chút do dự: “Tổng giám đốc Tô, tôi… tôi thật sự không có kinh nghiệm gì trong việc này, sao chị lại tin tôi?”

Phải giải thích thế nào đây?

Là vì kiếp trước, dù tôi đã chết, anh ta vẫn liều mình bảo vệ quyền lợi của tôi, đối đầu với Tạ Gia Hào.

Thậm chí bị cả ngành “phong sát”, sống đời nghèo túng, đến chết vẫn không chịu cúi đầu trước nhà họ Tạ?

Tôi chưa từng cho anh ấy gì nhiều, ngoài mức lương hơn một trăm triệu một năm. Xe cũng chưa tặng cho một cái. Vậy mà anh ta lại trung thành đến mức ấy.

Những ngày linh hồn tôi còn lang thang trên nhân gian, tôi luôn cảm thấy áy náy về điều đó.

Tôi hít sâu một hơi, mở miệng bịa bừa: “Vì tôi bẩm sinh có linh lực, nhìn ra tiềm năng rất lớn trong anh.

Anh cứ tìm người, tìm dự án. Tôi cũng không phải kiểu đầu tư bừa bãi, có cái nào phù hợp thì bàn sâu hơn. Đừng áp lực quá.”

Lâm Duy An lúc đó mới yên tâm và bắt tay làm việc nghiêm túc.

Anh ta thực sự rất có năng lực, chỉ vài ngày đã mang đến một dự án.

“Đây là trò chơi do đàn em khóa dưới của tôi làm, vốn sắp ra mắt rồi, nhưng lại bị một công ty lớn sao chép ý tưởng, giờ bị đè ép đến mức không thở nổi.”

“Tôi đã xem qua logic nền tảng của họ. Dù là độ mượt hay hiệu ứng hình ảnh đều vượt xa bản sao chép kia.

Thậm chí đối thủ còn định vừa đè vừa thu mua.”

“Nếu có cơ hội hợp tác, tôi tin chắc sẽ có lợi nhuận. Tổng giám đốc Tô, chị có muốn đi xem thử không?”

Vậy là sau nửa tháng không liên lạc, tôi lại gặp Lục Vân Khiêm.

Với tư cách là nhà đầu tư, còn cậu ấy là người cần đầu tư.

Lục Vân Khiêm mặc bộ vest rẻ tiền, xuất hiện trong quán cà phê đã hẹn. Vừa bước qua cửa, môi cậu ta tái nhợt.

Đôi đồng tử co rút, ánh mắt khóa chặt lấy tôi như thể sợ hãi đến cực độ.

Rất nhanh sau đó, tôi đã hiểu vì sao cậu ta lại sợ như vậy.

Phía sau cậu ấy lác đác có ba, bốn người đi cùng, miệng gọi: “Tổng giám đốc Lục, anh sao không vào?”

Lục Vân Khiêm lạnh cả sống lưng, bước đi tay chân lóng ngóng.

Tôi dịu dàng nói: “Lục tổng, đừng sợ, tôi sẽ không ăn thịt cậu đâu.”

Lập tức, từ tai đến cổ Lục Vân Khiêm đỏ rực.

May mà mấy người đi theo đều to con, thô kệch, chẳng ai để ý.

Buổi giới thiệu dự án diễn ra khá suôn sẻ.

Tôi cũng rất hứng thú với trò chơi 《Mê Lộ》 mà bọn họ phát triển.

Chỉ cần có thời gian, chắc chắn sẽ hái ra tiền.

Tôi liếc mắt ra hiệu cho Lâm Duy An, anh ấy liền đưa ra bản hợp đồng.

“Đây là hình thức hợp tác mà tổng giám đốc Tô kỳ vọng, mời các bạn xem qua.”

“Chúng tôi sẽ đầu tư năm triệu, đổi lấy 40% cổ phần công ty các bạn.

Lợi nhuận sau này sẽ chia theo tỷ lệ cổ phần trong từng mảng.”

“Đây chỉ là bản dự thảo ban đầu, các bạn có thể mang về bàn bạc thêm.

Quyết định xong rồi thì hợp tác.”

Lục Vân Khiêm nhìn tôi chằm chằm, không nói lời nào.

Tôi đoán chắc họ cần thảo luận, bèn đứng dậy đi vệ sinh.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi phát hiện Lục Vân Khiêm đang đứng ngoài cửa.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)