Chương 1 - Sống Lại Để Hỏi Nguyên Nhân
Ta đang làm ruộng ở làng, bỗng nhiên một đám quan binh kéo tới, nói muốn bắt ta chém đầu.
Hóa ra là con trai của cô cô của biểu đệ của đường ca của cha ta mưu phản, bị tru di cửu tộc.
Dù nhà ta đã sa sút từ lâu, nhưng tên ta vẫn hiển nhiên có trong danh sách.
Sống lại một đời, ta lăn lộn bò đến kinh thành.
Ta phải hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc thì đầu óc của tên Tần Chấp kia có phải bị hỏng rồi hay sao mà lại đi mưu phản?
________________________________________
1
Ta sinh ra chẳng giống con gái chút nào.
Thân hình to cao lực lưỡng, cao hơn cả cha ta một cái đầu.
Khỏe như trâu, có thể dùng một tay nhấc búa đá nặng tới một trăm năm mươi cân.
Thế nên, dù thời buổi này chẳng yên ổn gì, cũng không ai dám ức hiếp ta.
Dù ta là một cô nhi.
Ta vốn tưởng mình có thể dựa vào mảnh ruộng tổ tiên để lại, mười hai mẫu, mà sống những ngày bình yên lặng lẽ.
Chỉ là trong nhà không có ai để trò chuyện, sớm tối lạnh nóng cũng không ai hay.
Cho đến hôm đó, có một đội quan binh từ kinh thành tới.
Tên cầm đầu nói: “Này, ngày chết của ngươi đến rồi!”
Ta sững sờ, còn chưa hiểu chuyện gì thì hắn đã tuôn ra một tràng:
“Con trai của cô cô của biểu đệ của đường ca của cha ngươi mưu phản, cả tộc bị giết, ngươi cũng nằm trong số đó.”
________________________________________
2
Ta chết rồi.
Rồi ta lại sống lại.
Quay về năm ta mười bảy tuổi.
Đúng vào thời kỳ đang lớn, một bữa có thể ăn tám cái bánh bao.
Năm ấy, ta đã có thể vung đôi búa nặng năm mươi cân.
Trước lúc lâm chung, cha ta dặn:
“Không có việc gì thì đừng ra ngoài.
Bên ngoài đầy rẫy người xấu, con là con gái, không an toàn.”
Nhưng ta vẫn quyết định lên kinh thành để hỏi cho rõ, tại sao Tần Chấp lại mưu phản?
________________________________________
3
Cuối thu.
Mưa lạnh tạt loạn xạ vào mặt.
Tần Chấp bị đám gia đinh lôi ra khỏi cửa lớn như một cái bao rách.
Ta từng nghe qua lời đồn về hắn.
Nói hắn là gian thần, quyền thần.
Mặc toàn là lụa là vàng bạc, dùng đồ quý hiếm vô giá.
Tâm cơ độc ác, tính tình thất thường, hãm hại trung lương.
Ta cứ tưởng dù có quay ngược thời gian cả chục năm, hắn vẫn là một công tử cao cao tại thượng.
Ai ngờ giờ đây Tần Chấp lại thê thảm như chó ghẻ.
Đám gia đinh đấm đá túi bụi, thiếu niên trong mưa co người lại, trong lòng ôm chặt thứ gì đó.
Tần Chấp miệng phun máu tươi, nhưng vẫn kiên quyết không buông tay.
Hắn ngẩng mặt lên, lộ ra gương mặt tuyệt sắc nhưng trắng bệch, giống như đóa phù dung nở rộ lúc tàn tạ.
Vết máu nơi khóe môi loang ra, khiến hắn càng thêm phần yêu dị.
Ta có chút không đành lòng.
Nhưng ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Ta mới đến kinh thành, đất khách quê người, không thể đắc tội với người nhà quyền quý.
May mà bọn họ cũng không có ý muốn lấy mạng Tần Chấp.
4
Tần Chấp nằm úp trong mưa, cố gắng mấy lần cũng không thể đứng dậy.
Ta bước tới đỡ hắn.
Tay của Tần Chấp lạnh ngắt, da thịt mềm mịn dính sát xương.
Hắn rất gầy, gầy đến mức ta có thể dễ dàng vác hắn lên vai.
Nhưng ta sợ dọa đến hắn, nên không làm vậy.
Giọng Tần Chấp khàn khàn, hỏi ta:
“Ngươi là ai?”
Ta nhìn rõ thứ hắn ôm trong ngực, thì ra là một cái bài vị.
“Người qua đường.”
Tần Chấp không hỏi nữa, chỉ khẽ nói một câu cảm ơn.
Hắn lễ độ hơn ta tưởng.
Một kẻ gian thần, lại có thể biết lễ nghĩa như thế sao?
Ta ở tạm trong ngôi miếu hoang ngoài thành.
Vận số không tốt, miếu hoang không chỉ có mình ta ở.
Toàn là dân chạy nạn từ nơi khác đến kinh thành, đói đến da bọc xương, nằm vật vờ trên đất.
Khi ta quay lại, thấy một đứa bé đang nằm dưới mái hiên, móc giun đất trong bùn lên ăn.
Ta cho nó một cái bánh đậu.
Thứ đó làm từ bã đậu và bột thô trộn với nước rồi đem hấp, để nguội thì cứng như đá. Ăn vừa khô vừa rát cổ, không có nước thì nuốt không trôi.
Đứa nhỏ nhận lấy bánh đậu chạy về chỗ mẹ nó, bẻ ra thành nhiều miếng.
Chúng chỉ ăn một miếng, phần còn lại để dành cho ngày mai.
Bánh đậu vốn là thứ dùng để nuôi heo trong thành.
Một văn một cái, rẻ, nhiều, no bụng.
Ta trở về ổ của mình, đặt Tần Chấp xuống.
Hắn nhắm mắt, người nóng như lửa, miệng không ngừng gọi “nương”.
Ta định lấy bài vị ra khỏi tay hắn, nhưng hắn siết quá chặt, nếu cố lấy chỉ khiến móng tay hắn gãy rời.
Ta bỏ cuộc, quay sang nhóm lửa bên cạnh.
Không biết từ khi nào, đứa trẻ kia lại mon men đến gần, ồm ồm nói:
“Hắn sốt rồi, không uống thuốc sẽ sốt chết. Ta biết ở đâu có thảo dược, ngươi cho ta một cái bánh đậu ta sẽ hái giúp ngươi.”
Như sợ ta nổi giận, đứa bé lại rụt rè nói thêm:
“Nửa cái cũng được…”
Trong miếu hoang người rất đông, mấy chục đôi mắt hau háu nhìn ta.
Có kẻ còn liên tục nuốt nước bọt.
Chỉ cần ta lấy đồ ăn ra, bọn dân chạy nạn đói khát này sẽ nhào lên cướp sạch.
Nhưng chúng e ngại thân hình ta to lớn, nên vẫn chưa dám động.
Ta bảo đứa nhỏ hứng ít nước mưa, dùng nồi đất nấu sôi lên, rồi ném hết bánh đậu trên người vào, nấu thành nồi cháo sệt đặc.
“Đi, chia cho mỗi người một ít. Có thể ăn, nhưng ăn xong thì phải nghe lời ta.”