Chương 3 - Sống Lại Để Đòi Nợ
Ban đầu anh nói sẽ ở lại cùng tôi đón giao thừa, nhưng chỉ một cuộc gọi của Triệu Nhiễm là anh quay đầu rời đi.
Bên kia điện thoại, tiếng đứa bé gào khóc không dứt.
Mùi hồi hương nồng nặc là vỏ bọc hoàn hảo.
Lượng bột đậu phộng trong nhân bánh đủ khiến tôi ngạt thở trong tích tắc.
Hôm đó trong nhà chỉ có mình tôi, tôi còn chưa kịp mở điện thoại gọi 115 thì đã gục xuống.
Cho nên… tôi chết rồi.
Người mang bánh đến chẳng phải là kẻ tình nghi số một sao?
Tôi bật dậy khỏi sofa như bị điện giật, cả người nổi da gà.
Dù đèn trong nhà vẫn sáng trưng, tôi lại có cảm giác như rơi vào vực sâu không đáy.
Tài sản khổng lồ đang ở ngay trước mắt, Giang Vân Trì sao lại ngu ngốc đến mức tự mình ra tay?
Nhưng… nếu không phải anh ta, thì Triệu Nhiễm làm vậy để làm gì?
Hay hung thủ là người khác?
Còn Đỗ Bỉnh Thừa… anh ta đóng vai gì trong tất cả chuyện này?
Khoảnh khắc Đỗ Bỉnh Thừa đón Phùng Phùng đi, anh ta định nói gì đó nhưng lại thôi – rốt cuộc là che giấu điều gì?
Phùng Phùng?
Phải rồi – con bé cũng giống tôi, dị ứng nặng với đậu phộng.
Hôm đó Đỗ Bỉnh Thừa đến đón con bé là trùng hợp… hay là đã có tính toán từ trước?
Những gì tôi làm hôm nay… liệu có phải đã đánh động đến bọn họ?
Hàng loạt câu hỏi như núi Thái Sơn đè lên đầu tôi, khiến đầu óc choáng váng, tim thắt lại, tôi bất an đến mức phải ôm chặt lấy bản thân.
Bức ảnh gia đình treo giữa phòng khách dưới ánh đèn bắt đầu trở nên nhòe nhoẹt.
Tôi có cảm giác mình đang dần chìm sâu vào vũng bùn đặc quánh.
Bỗng điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của Đỗ Bỉnh Thừa:
“Vợ ơi, anh họp cả ngày mới về tới khách sạn. Nhớ em.”
06
Dù đã khuya, tôi vẫn gọi cho tài xế của Đỗ Bỉnh Thừa.
Lấy cớ xe tôi bị hỏng, nhờ anh ấy sáng mai lái xe của Đỗ Bỉnh Thừa đến để tôi đưa con gái đi học.
Lần chuyển tiền gần nhất của Đỗ Bỉnh Thừa là năm ngày trước.
Hôm đó mẹ gọi tôi đến nhà Giang Vân Trì, khuyên rằng Đỗ Bỉnh Thừa hình như đang có người khác bên ngoài.
Bà bảo tôi nên chuyển cổ phần cho em trai, vì chỉ có người nhà mới đáng tin.
Bà còn dặn tôi coi chừng “người ngoài cướp mất tổ ấm”.
Hôm đó Triệu Nhiễm không có ở nhà, nói là ra ngoài gặp bạn.
Bây giờ nghĩ lại, cái người “bạn” ấy – có tên là Đỗ Bỉnh Thừa.
May mà camera chưa bị thay mới hoàn toàn, tôi tìm được đoạn ghi âm trong camera hành trình xe.
Chỉ là một đoạn ghi âm trong xe.
Giọng của Triệu Nhiễm the thé:
“Anh định bao giờ ly hôn đây?”
Đỗ Bỉnh Thừa nghe rõ bối rối:
“Tiểu Nhiễm, cho anh thêm chút thời gian. Chị em là người phụ nữ tốt, anh không thể phụ lòng cô ấy.”
“Hừ! Giờ mới nói tiếc à? Lên giường xong mới thấy áy náy?”
Anh ta im lặng một lúc.
Triệu Nhiễm tiếp tục:
“Anh chắc chắn chị ấy sẽ không lấy đồng nào khi ly hôn chứ?”
Đỗ Bỉnh Thừa nói chậm rãi:
“Yên tâm, anh hiểu cô ấy. Vì con, cô ấy có thể bỏ hết.”
Nghe vậy, Triệu Nhiễm bật cười khẩy, rồi giọng chuyển sang đầy khiêu khích:
“Vậy thì em chờ tin vui của anh đấy… anh rể tốt của em~”
Sau đó là tiếng mở và đóng cửa xe.
Im lặng kéo dài, rồi Đỗ Bỉnh Thừa thở dài một hơi nặng nề.
Còn tôi, ngồi trong xe, tim như bị nghiền nát thành bụi, rơi vãi khắp nơi.
Thì ra, đây mới là lý do thật sự khiến anh ta đột ngột đòi ly hôn sao?
Đừng khóc nữa, Giang Vãn Tinh. Đừng khóc nữa.
Tôi cắn mạnh vào mu bàn tay, ép mình bình tĩnh lại.
Tôi không cam tâm, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm ấy đến bảy tám lần.
Từng chữ, từng câu, tôi đều khắc sâu vào trí nhớ.
Chưa đầy một tuần sau khi tôi ký chuyển nhượng cổ phần, Đỗ Bỉnh Thừa gửi đến cho tôi một bộ đơn ly hôn đã ký sẵn.
Nhưng tôi đã xé nát nó.
Lúc đó tôi chỉ bị nỗi sợ mất quyền nuôi Phùng Phùng làm mờ lý trí.
Tôi lại còn thấy áy náy vì mình đã chuyển nhượng cổ phần cho Giang Vân Trì chỉ vì nghi ngờ vô căn cứ chồng ngoại tình.
Tôi thấy bản thân thật quá đáng.
Đến mức khi Đỗ Bỉnh Thừa dùng toàn bộ tài sản đứng tên mình để đổi lấy quyền nuôi con, tôi lại thấy anh ta vừa đáng giận lại vừa đáng thương.
Trong phút bốc đồng và tự cho mình là cao thượng, tôi dắt con rời đi tay trắng.
Ba năm yêu, năm năm kết hôn – tôi vẫn chưa kịp chấp nhận rằng tất cả đã sụp đổ.
Tôi không ngờ rằng, Đỗ Bỉnh Thừa từ lâu đã giăng sẵn một chiếc lưới khổng lồ.
Anh ta tính từng bước không sót một kẽ hở.
Còn tôi – không còn đường lui.
07
Luật sư Lưu lại một lần nữa không đạt thỏa thuận khi thương lượng với họ, nên đã chính thức nộp đơn kiện lên tòa.
Ngay sau đó, tôi bị đưa lên top tìm kiếm.
Một đoạn video lan truyền khắp mạng xã hội – mẹ tôi, quần áo tả tơi, ngồi khóc lóc trên bậc thềm tòa án, tay cầm giấy triệu tập.
Bà gào khóc tố cáo tôi không chu cấp, lại còn kiện cả mẹ ruột ra tòa để đòi tiền.
“Đó là tiền mồ hôi nước mắt của bà ấy bao năm làm lụng vất vả mà có!”
Tiêu đề nóng bỏng: “Người sáng lập công ty Tinh Thành bị nghi bỏ rơi mẹ ruột” tràn ngập mọi mặt báo và nền tảng mạng xã hội.