Chương 7 - Sống Lại Để Đòi Lại Cuộc Đời
“Chào thầy hiệu trưởng! Chào các thầy cô! Em kính lễ các thầy!”
Cán bộ thôn và bác sĩ đều đến. Cuối cùng, mấy thanh niên trai tráng trong làng phải hợp sức mới đưa được cô ta đến bệnh viện tâm thần huyện.
Trước khi đi, cô ta quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vừa oán độc vừa trống rỗng: “Chị! Tất cả là do chị cướp của em… chị hại em…”
Tôi nhìn cô ta, trong lòng có chút cảm xúc khó tả.
Dù sao, cô ta cũng chỉ là một cô gái mười chín tuổi.
Nhưng rốt cuộc cô ta đã điên rồi — điên đến mức không còn phân biệt được đúng sai nữa.
Tôi vẫn tiếp tục ngày đêm làm việc, tích góp từng đồng, cho đến sát ngày nhập học.
Dù là ở kiếp này hay kiếp trước, tôi tự thấy mình chưa từng có lỗi với cô ấy.
Ngược lại, chính cô ta lại luôn ganh đua với tôi mọi chuyện.
Cuối cùng thì, chính cô ta đã tự chuốc lấy kết cục bi thảm ấy.
Mẹ ngồi bệt dưới đất, ôm chặt đống quần áo em tôi để lại, khóc đến đứt ruột, miệng không ngừng lặp lại một câu:
“Sao tôi lại không ngăn nó lại được…”
Tôi đứng trong sân trống trải, lặng lẽ không nói một lời.
Mùa thu năm đó, tôi xách hành lý, chuẩn bị lên đường đến đại học nơi thành phố.
Tôi cầm theo tờ giấy báo trúng tuyển — chính là tờ mà ở kiếp trước từng bị đốt đi — và hai mươi đồng tiền nhăn nhúm tích góp suốt mấy tháng trời, bước vào sân ga.
Ngay lúc tôi xoay người chuẩn bị bước lên xe, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
“Lâm Thu Hà!”
Tôi ngoảnh đầu lại — Từ Chấn Hoa mồ hôi nhễ nhại chạy tới, tay nắm chặt một thứ gì đó đưa cho tôi:
“Đây là một trăm năm mươi đồng học phí anh dành dụm được. Em cầm lấy đi.
Lên thành phố rồi, đừng quá khổ. Có chuyện gì thì đến tìm anh họ của anh, làm ở Sở Điện lực thành phố.”
Tôi sững sờ — một trăm năm mươi đồng, đó là tiền trợ cấp cả năm của anh ấy, chắc là dành để cưới vợ.
“Từng này tiền nhiều quá, em không thể nhận đâu.”
Anh mỉm cười: “Coi như anh cho em mượn. Sau này nhất định em sẽ trả lại.”
Cổ họng tôi nghẹn lại, cuối cùng chỉ gật đầu thật mạnh: “Nhất định em sẽ trả.”
Tiếng còi tàu vang lên, tôi xoay người lên xe.
Đoạn đường này, tôi đã phải đi không dễ dàng.
Cuộc sống đại học bận rộn mà mới mẻ.
Tôi từ chối thư giới thiệu xin học bổng mà chú Lưu đã viết cho mình.
Tôi nghĩ, chắc chắn sẽ có người khác cần nó hơn tôi.
Tôi làm hai công việc cùng lúc — ban ngày lên lớp, ban đêm làm việc trong thư viện.
Cuộc sống tuy nghèo khổ nhưng rất vững vàng.
Mỗi lần mệt mỏi muốn bỏ cuộc, tôi lại nhớ đến ánh mắt của Từ Chấn Hoa vào ngày chia tay.
Dù thế nào, số tiền đó — tôi nhất định phải trả lại.
Tôi và Từ Chấn Hoa thỉnh thoảng viết thư qua lại.
Anh kể cho tôi nghe chuyện làng quê.
Nghe nói, Chu Trường Lâm không trụ nổi ở làng, đã lên huyện làm công nhân.
Mẹ tôi vẫn ổn, anh cũng hay qua giúp đỡ.
Còn em gái tôi, Lâm Ngọc Lan, thì bị đưa đến viện điều dưỡng ở vùng xa.
Bác sĩ nói bệnh tình không quá nặng, chỉ là tâm lý bị dồn nén quá lâu, khúc mắc trong lòng chưa được hóa giải.
Có lẽ một ngày nào đó, khi mọi thứ dần buông bỏ, cô ấy sẽ có thể khá lên.
Về sau, Tết năm ấy tôi có về quê một lần.
Cô ấy ngồi ở góc sân phơi nắng, tay cầm một quyển sổ tay cũ kỹ, không biết đang viết gì.
Tôi bước lại gần, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt ngơ ngác, nhưng không còn gọi tôi là “chị” nữa.
Mùa đông năm thứ ba, tuyết đầu mùa rơi xuống thành phố.
Tôi từ phòng tự học đi ra, dưới ánh đèn trước thư viện, thấy một dáng người khoác áo bông cũ màu xanh lính đang tựa vào tường.
Là Từ Chấn Hoa.
Anh vẫy tay về phía tôi, nụ cười vẫn trong trẻo như mùa hè năm ấy: “Anh đã nói rồi, nếu em gặp chuyện gấp, anh sẽ đến. Nhưng em chẳng tìm anh lần nào, nên anh đành tự đến xem em sống thế nào.”
Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy sống mũi cay xè, suýt chút bật khóc.
Hôm đó, chúng tôi ngồi rất lâu ở tiệm mì nhỏ phía sau trường.
Tôi kể cho anh nghe chuyện trường lớp, bạn bè mới quen, bài luận được thầy giao.
Anh nói anh đã vượt qua giai đoạn khó khăn, cuối cùng cũng được điều về thành phố.
Sau đó, tôi thuận lợi tốt nghiệp, ở lại trường làm giảng viên, được phân một ký túc xá mới.
Tôi trả lại anh một trăm năm mươi đồng năm xưa, còn mời anh một bữa lẩu thật nóng.
Chúng tôi chưa từng nói đến chuyện tình cảm. Nhưng có nhiều điều, không cần nói ra.