Chương 9 - Sống Lại Để Đỗ Công Chức

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bị ép đến cùng đường, Hứa Hàm không chịu nổi nữa, ôm chặt lấy tay Giang Sơn, bật khóc nức nở:

“Anh Sơn… em chỉ là… chỉ là nhìn thấy mấy cái túi hàng hiệu đẹp quá… nên… nên em lỡ tay rút một ít tiền công ty thôi…”

“Trong đó có cả tiền thuế đấy… nhưng em đã tính rồi, đợi đến khi có lương em sẽ bù lại…”

Giang Sơn trừng mắt, cả người chao đảo, giọng nói run rẩy:

“Em nói cái gì cơ?”

“Em đã rút bao nhiêu tiền?”

Sắc mặt Hứa Hàm càng lúc càng khó coi:

“Không nhiều… chỉ khoảng hơn một triệu…”

“Hơn một triệu tệ?!”

Cơn giận của Giang Sơn như bùng nổ, mắt đỏ ngầu, tát liên tục vào mặt Hứa Hàm!

Hứa Hàm ôm mặt khóc nức nở, ấm ức nói:

“Anh Sơn, không phải anh từng nói không chịu được khi em khóc sao? Vậy mà giờ chỉ vì một triệu mà anh đánh em ư?”

Giang Sơn nghiến răng, gân xanh nổi đầy trán, chỉ tay vào cô ta:

“Cô… cô…”

Tôi không nhịn được nữa, lạnh giọng cắt ngang:

“Hiện tại chứng cứ đã rõ ràng. Công ty các người trốn thuế tổng cộng 870.000 tệ!”

“Căn cứ theo pháp luật, không chỉ phải nộp lại đầy đủ trong thời hạn, mà còn bị phạt hành chính. Do số tiền lớn, cơ quan công an sẽ vào cuộc. Pháp nhân công ty và kế toán sẽ phải chịu án tù.”

Giang Sơn ngẩn người, bối rối muốn kéo lấy tôi, nở nụ cười nịnh hót, nhưng tôi lập tức né tránh đầy ghê tởm.

“Linh Linh, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng. Người xưa có câu: một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa. Em… em có thể nể tình một chút không?”

Hắn còn lấy mấy bao thuốc lá quý ra dúi cho hai đồng nghiệp của tôi.

Cả hai người họ đều nghiêm túc từ chối.

Tôi lạnh lùng nói:

“Chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ theo quy định của pháp luật.”

Sắc mặt Giang Sơn trắng bệch như tờ giấy, biết lần này thật sự xong rồi.

Hắn đột ngột quay đầu, vung tay đấm mạnh vào Hứa Hàm:

“Là tôi cho cô công việc, cô lại muốn hủy hoại cả đời tôi!”

Cơn thịnh nộ của một gã đàn ông điên tiết khiến cú đấm của hắn làm gãy xương sườn Hứa Hàm.

Cả đám nhân viên xông vào cũng không kéo hắn ra nổi.

Tiếng gào khóc thảm thiết của Hứa Hàm vang khắp văn phòng.

Chẳng bao lâu sau, cả Giang Sơn và Hứa Hàm đều bị bắt.

Công ty rơi lại vào tay bố mẹ Giang Sơn.

Nhưng sau vụ việc này, công ty đã ở bờ vực sụp đổ.

Tôi bèn “thêm một ngọn lửa”, gửi toàn bộ hồ sơ chứng minh việc sản xuất hàng giả, hàng kém chất lượng của họ cho cơ quan quản lý thị trường.

Không lâu sau, nhà máy nhỏ của họ bị niêm phong hoàn toàn.

Họ bị phạt hành chính, bồi thường hợp đồng, cộng thêm loạt khoản phạt, đến cả căn nhà để dưỡng già của hai ông bà già cũng bị kê biên phát mãi.

Trong một ngày tuyết lớn, cả nhà họ Giang bị buộc phải dọn đi, trắng tay hoàn toàn.

Toàn bộ tiền dưỡng già tích góp bao năm cũng bị đóng băng để bồi thường.

Mối hận kiếp trước, cuối cùng tôi cũng tự mình đòi lại được.

Một ngày nọ, tôi đi làm về, tiện tay mua một chai nước suối. Uống xong, đang vặn nắp chai thì phía sau vang lên một giọng nói khàn khàn, già nua mà quen thuộc:

“Cô gái, cái chai đó còn cần không?”

Tôi xoay người, sững lại một giây.

Người phụ nữ lưng gù, áo quần bẩn thỉu trước mặt tôi — chính là mẹ của Giang Sơn.

Mái tóc xoăn từng được chải chuốt giờ bết lại thành từng sợi, da mặt nứt nẻ, khô ráp vì gió.

Ánh mắt bà ta dính chặt vào chai nước trong tay tôi, khi ngẩng lên nhận ra là tôi, ánh nhìn thoáng bàng hoàng:

“Linh Linh, là cháu à… cháu thay đổi nhiều quá…”

Tôi cụp mắt nhìn chai nước trong tay, bình thản ném nó vào thùng rác ngay trước mặt bà ta, rồi quay đầu bước đi không một lần ngoảnh lại.

Hoàn

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)