Chương 1 - Sống Lại Để Đánh Bại Thiên Kim Giả
Tôi vô tình có được suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa mà thiên kim thật không cần nữa.
Cô ta vì tình yêu mà si mê mù quáng, bỏ học theo tên c ,ôn đ ,ồ đầu vàng, đem cuộc đời đỉnh cao của mình n,ém tan tành.
Còn tôi, đội trên đầu danh xưng “chim khách chiếm tổ chim oanh”, vậy mà vẫn nghịch thế trỗi dậy, trở thành tân quý trong giới thương trường, thậm chí còn gả cho thanh mai trúc mã của cô ta, Lục Thanh Thì.
Khi đang đứng trên đỉnh cao cuộc đời, tôi lại mở mắt thấy mình quay về năm cuối cấp ba, đúng ngày điền nguyện vọng đại học.
Trước mắt tôi, còn hiện lên từng dòng đạn mạc:
“Giả thiên kim Thẩm Như Ca đúng là đồ tr ,ộm, tr ,ộm đi cuộc đời vốn thuộc về thiên kim thật Thẩm Như Niệm!”
“Kiếp trước thiên kim thật như lên cơn n ,ão yêu, lại dám nghỉ học theo tên c ,ôn đ ,ồ đầu vàng khởi nghiệp, còn nhường cả vị hôn phu thanh mai trúc mã cho người khác, vừa ng ,u vừa th ,ảm!”
“May mà có cơ hội làm lại! Lần này thiên kim thật đã thức tỉnh, để xem giả thiên kim tr ,ộm cuộc đời người khác, kiếp này sẽ ch ,et th ,ê th ,ảm ra sao!”
Tôi lặng lẽ nhìn đám đạn mạc, khẽ cong môi cười.
Xin lỗi nhé, con đường của tôi là do chính tôi đánh ra.
Cho dù cô ta có sống lại một trăm lần cũng không thể ngăn tôi bước lên đỉnh cao, bước đến huy hoàng.
…
Khi đột nhiên sống lại vào đúng ngày điền nguyện vọng, tôi chỉ sững sờ vài giây, rồi rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Nghiêng đầu nhìn sang, tôi bắt gặp đôi mắt của Thẩm Như Niệm, sáng rực đến kinh ngạc.
Tựa như đang bùng cháy vì niềm vui sướng khi lấy lại được thứ đã mất, và cả quyết tâm nhất định phải giành lại bằng được.
Cô ta cũng liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt đầy hung hãn, sau đó liền lao khỏi cửa sau lớp học, nhào về phía bóng dáng cao ráo tuấn tú ở cuối hành lang.
Lục Thanh Thì, lớp 12/1, thanh mai trúc mã của Thẩm Như Niệm, kiếp trước là vị hôn phu của tôi.
“Thanh Thì!”
Thẩm Như Niệm gần như bật khóc, siết chặt vòng tay ôm lấy vòng eo rắn rỏi của thiếu niên, nước mắt thấm ướt chiếc sơ mi trắng sạch sẽ của anh.
“Em thích anh, lần này, em sẽ không nhường anh cho bất kỳ ai nữa!”
Bị cô ôm bất ngờ như vậy, Lục Thanh Thì ngẩn ra một lúc.
Ngay sau đó, niềm vui quá đỗi lớn lao như nhấn chìm cả người anh.
Anh gần như luống cuống mà vòng tay ôm lấy cô, vụng về nhưng dịu dàng vỗ lưng cô, khẽ khàng an ủi:
“Ừ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Ánh nắng rọi xuống, phác hoạ bóng dáng hai người ôm nhau, đẹp như một áp phích phim thanh xuân được dàn dựng tỉ mỉ.
Trước mắt tôi, đạn mạc lập tức bùng nổ, mang theo ác ý và khoái chí không chút che giấu.
“A a a! Đây mới là đúng chứ! Thiên kim thật phải ở bên thanh mai trúc mã si tình, còn cái tên côn đồ ngốc nghếch kia tránh ra đi!”
“Thẩm Như Ca đúng là h ,èn h ,ạ, tr ,ộm danh ngạch Thanh Bắc, tr ,ộm thân phận thiên kim, tr ,ộm cả đàn ông của người khác! Loại người này thật khiến người ta buồn n ,ôn!”
“Thiên kim thật lần này đã tỉnh rồi, chắc chắn sẽ bước lên con đường nữ chủ đại khí! Còn giả thiên kim Thẩm Như Ca, mất đi danh ngạch Thanh Hoa, để xem sau này còn có thể thành công kiểu gì!”
Thấy những dòng đạn mạc tự cho là đúng ấy, tôi khẽ bật cười.
Tất cả những gì từng trải qua ở kiếp trước, hiện lên rõ ràng trước mắt tôi như một thước phim tua lại.
Sau khi Thẩm Như Niệm được đưa về nhà họ Thẩm, cô ta chán ghét quy củ của giới hào môn, khao khát thứ gọi là tự do và tình yêu đích thực, sa vào mê muội với tên c ,ôn đ ,ồ ăn chơi trác táng, Ngụy Thừa Dã.
Để cùng hắn “lang bạt chân trời góc biển”, cô ta tự tay xé toạc giấy tuyển thẳng vào Thanh Hoa, công khai tuyên bố hủy hôn với nhà họ Lục, khiến cha cô ta tức đến phát b ,ệnh t ,im, còn giới thượng lưu thì cười nhạo đến long trời lở đất.
Còn tôi, kẻ bỗng chốc mất tất cả vì “thiên kim thật” trở về, bước đi như trên băng mỏng.
Tôi chỉ lặng lẽ cúi người, nhặt lên tấm vé vào Thanh Hoa mà cô ta xem như giẻ r ,ách, cũng “nhặt” luôn mối hôn ước mà cô ta khinh thường.
Mười năm.
Tôi run rẩy bước chân vào cổng trường Thanh Hoa, rồi từng bước từng bước, xông pha trong giới kinh doanh của tập đoàn Thẩm thị, giành được chỗ đứng.
Mỗi một bước đi của tôi, đều thấm đẫm mồ hôi và toan tính mà không ai biết.
Cho đến khi vững vàng ngồi lên ghế tổng tài, tôi đã không còn là “hàng giả” phải nhìn sắc mặt người khác nữa rồi.
Được sống lại lần nữa
Tôi thật sự muốn xem, không có “hào quang giả thiên kim”, không có nền tảng Thanh Hoa, chỉ dựa vào chính tôi, liệu có thể đi đến thành công không!
Ngay giây tiếp theo, chuông báo kết thúc thời gian điền nguyện vọng vang lên.
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp với nụ cười rạng rỡ, tay cầm một phong thư ánh vàng lấp lánh, nét mặt hân hoan sắp tràn ra ngoài.