Chương 9 - SƠN THẦN CƯỚI VỢ

Tôi chỉ vào thôn phía dưới: “Không phải nói muốn trừng phạt bọn họ sao? Đi thôi.” 

 

Phong Lan nhàn nhạt liếc nhìn tôi, có vẻ có chút bất đắc dĩ trước sự cắt ngang đột ngột của tôi. 

 

Nhưng anh ta đã nhanh chóng sử dụng pháp thuật của mình và giáng một tia sét xuống thôn. 

 

Tôi nhìn thấy đôi mắt anh trở nên vàng óng, uy nghiêm và đầy áp bức. 

 

Tuy nhiên, anh ấy chỉ có thể đẹp trai trong ba giây. 

 

Trong miệng ânh ấy lẩm bẩm điều gì đó, tựa hồ có chút khó chịu, hai ba tiếng sấm liên tiếp giáng xuống. 

 

"Tôi cho các người thừa lúc tôi ngủ say dùng danh nghĩa của tôi làm chuyện xấu, xem tôi có đánh ch. ế. t các người hay không." 

 

“Tôi chém, tôi chém, tôi chém."

 

“Toàn bộ thôn này không có một người tốt nào cả, cả bọn đều ngu ngốc. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rút lại sự bảo vệ, tùy ý để các ngươi tìm đường ch. ế. t." 

 

Tôi lặng lẽ bước sang một bên để tránh làm hại những người vô tội. 

 

Nhìn dáng vẻ của Phong Lan, tôi nhớ đến vị Sơn Thần trong miệng mọi người từ khi còn nhỏ, không có ngoại lệ, không thể tách rời những từ như tàn nhẫn, khát máu, tàn nhẫn độc ác, tàn nhẫn bất nhân. 

 

Nhưng lúc này tôi chỉ muốn cười. Sơn Thần đại nhân trong lời đồn có vẻ khác với những gì họ nói. 

 

Phong Lan đã trừng phạt đủ rồi quay lại với tôi: "Tôi đã lấy lại sự bảo vệ của mình rồi. Nếu họ tiếp tục muốn tìm đường ch. ế. t, bọn sẽ tan cửa nát nhà." 

 

Tôi gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại anh ấy: "Vậy bố mẹ tôi.. "

 

Tôi đã lấy lại quà đính hôn đưa cho em, em xem tin nhắn đi, có lẽ đã chuyển tiền vào tài khoản cho em rồi. 

 

Cuối cùng cũng có tín hiệu, quả nhiên trong điện thoại có tin nhắn từ ngân hàng. 

 

Bảy, bảy chữ số? Tôi không bị choáng váng sao? 

 

“Đây chỉ là lễ vật, hy vọng em sẽ không cảm thấy nó quá nhỏ.” Phong Lan nói: “Từ nay trở đi, tất cả tiền bạc của tôi đều sẽ đưa cho em.” 

 

Nhưng lời nói này, nếu tôi thật sự giữ sẽ không tốt lắm đâu.

 

Tôi mất một thời gian để bình tĩnh lại và không nói chuyện với anh ấy về món quà đính hôn. 

 

"Tôi muốn anh giúp tôi và em gái tôi hoàn toàn tách khỏi gia đình tôi. Anh có thể làm được không?" 

 

Bởi vì Trần Linh hiện đang học lớp 12, việc chuyển sang trường khác đòi hỏi một loạt thủ tục. 

 

“Tôi muốn trở thành người giám hộ đầu tiên của em ấy. Trong hộ khẩu chỉ có tên hai của chúng tôi.” 

 

Phong Lan gật đầu: “Tôi có thể làm được.” 

 

Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thai nhi trong bụng mẹ em là quỷ thai.” 

 

“Nếu không xoá sạch, ngày nó chào đời cũng sẽ là ngày mẹ em qua đời.” 

 

Tôi nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể hoàn toàn thờ ơ, nói: “Nói với bà ấy một tiếng đi, phá hay giữ điều đó phụ thuộc vào bà ấy." 

 

Chuyện gì xảy ra tiếp theo đó không phải là điều tôi có thể kiểm soát. 

 

Vào thời điểm bà ấy và Trần Trường Dâm chọn cách từ bỏ tôi và em gái tôi, họ không còn là bố mẹ tôi nữa.

 

Tôi đã cố gắng hết sức để trở thành người nhân từ và chính nghĩa. 

Điều gì xảy ra tiếp theo là tùy bà ấy lựa chọn. 

 

Khi trở lại miếu Sơn Thần tôi buồn ngủ đến nỗi không chịu được ngủ thiếp đi. 

 

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong vòng tay của Phong Lan, Sở Bân đang nháy mắt với tôi. 

 

"Cảnh sát tới rồi, dựa vào chứng cứ anh cung cấp tối qua, bọn họ đã vào thôn bắt người." 

 

Không, tại sao tôi lại không biết mình đưa ra bằng chứng gì? 

 

Giọng nói lười biếng của Phong Lan vang lên trên đầu tôi: “Như vậy là tốt nhất rồi.” 

 

Anh ấy vừa nói ra, tôi liền biết là do anh ấy làm.

 

Cuối cùng, tin tức trưởng thôn và bà đồng cấu kết với người ngoài để thực hiện hành vi buôn người nhanh chóng được lan truyền. 

 

Vấn đề là, tôi nghe nói sau khi vợ của trưởng thôn phát hiện ra ông ta ngoại tình với bà đồng, bà ta đã bưng nước phân lên đổ lên khắp người bà đồng. 

 

Người ta nói rằng vu thuật phù thủy của bà đồng là không được chạm vào thứ dơ bẩn, phân chảy ra từ cơ thể đã trực tiếp phá hủy công lực của bà ta. 

 

Bà ta phải chịu phản phệ dữ dội, phát điên và cuối cùng bị giam trong bệnh viện tâm thần. 

 

Những điều này sau này đều được Phong Lan kể cho tôi nghe. Anh ấy để lại một sợi thần thức của mình trong thôn để giám sát hành vi sau này của họ. 

 

Khi anh chuẩn bị rời thôn cùng tôi, tôi hỏi anh một câu: “Tại sao, nhất thiết phải là tôi sao?” 

 

Phong Lan biết tôi đang hỏi gì, anh cười rạng rỡ: “Vấn đề này khi còn nhỏ em đã trả lời rồi.”