Chương 5 - Sợi Xích Định Mệnh
Cô ấy bước tới, vừa khóc vừa nói: “Lớp trưởng, sao cậu có thể giả vờ như vậy chứ?”
Nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Tôi thích hay không thích Tần Vũ thì liên quan gì đến cậu?”
“Tôi là giả vờ, vậy cậu là gì? Trà xanh à?”
Lập tức có người bênh vực Kiều Âm: “Sao cậu có thể nói vậy? Âm Âm nhà chúng tôi dù có thích hay không thì cũng quang minh chính đại, chứ không như ai kia ngoài mặt một đằng, sau lưng một nẻo.”
“Lớp trưởng, tớ coi cậu là bạn nên mới hỏi chuyện cậu có thích Tần Vũ không. Nếu biết cậu thích cậu ấy, tớ đã không tranh giành rồi.” – Kiều Âm tỏ vẻ uất ức.
“Nhưng tớ không ngờ cậu lại là người đâm sau lưng bạn bè như thế.”
“Tớ với cậu là bạn à?” – Tôi hỏi lại.
“Chúng ta chỉ là bạn học bình thường thôi. Theo ý cậu, thì người cậu thích, cả lớp này không ai được thích à?”
“Lớp trưởng, tớ không có ý đó…” – Kiều Âm luống cuống lắc đầu, xung quanh lập tức có người nhìn cô ấy đầy lo lắng.
Tôi thở dài: “Tớ chỉ muốn nói rằng, cho dù có bạn khác trong lớp cũng thích Tần Vũ thì cũng chẳng ai mắc nợ gì cậu cả. Đừng có nghĩ ai cũng phải nhường nhịn cậu.”
Những lời tôi nói thật sự rất khéo.
Tần Vũ là nam thần của trường, trong lớp và cả trường có không ít nữ sinh thích cậu ấy.
Tôi nói vậy, lập tức khiến cán cân trong lòng họ nghiêng về phía tôi.
Quả nhiên, có bạn nữ lên tiếng: “Lớp trưởng nói đúng thật.”
“Kiều Âm hơi ích kỷ quá.”
“Chưa có gì mà đã làm như mình là chính thất vậy.”
Sắc mặt Kiều Âm trắng bệch, rồi cô ấy chạy ra khỏi lớp.
Không ai đi theo.
9
Sau vài ngày, những lời đồn trong trường cũng dần lắng xuống.
Tôi đã bắt đầu nộp đơn xin học đại học ở nước ngoài.
Về chuyện của Tần Vũ, tôi vẫn có chút áy náy, dù sao cậu ấy cũng vì tôi mà bị vạ lây.
Hôm cậu bị đình chỉ học, tôi đã đến tìm.
Lúc đó là buổi tối, tôi chào hỏi bố mẹ cậu rồi đi lên phòng.
Bên trong không có ai, chỉ nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Tôi định ra ngoài đợi thì cửa phòng tắm bỗng mở ra.
Tần Vũ bước ra, tóc còn ướt, chỉ mặc một chiếc quần dài, để trần phần thân trên rắn chắc.
Hơi nước nóng bốc lên phả vào mặt tôi khiến mặt tôi nóng bừng.
Tôi lập tức xoay người quay lưng lại.
“Chị?”
Phía sau vang lên giọng của Tần Vũ.
Tôi lập tức lấy hai tay che mặt, nói: “Em đến để xin lỗi chuyện ban ngày.”
“Chị đợi em một lát.” Phía sau vang lên tiếng mở rồi đóng tủ quần áo.
Sau một hồi sột soạt, cậu nói: “Xong rồi.”
Tôi từ từ quay đầu lại, hé mắt nhìn qua kẽ tay, thấy cậu đã mặc quần áo chỉnh tề mới dám buông tay xuống.
“Là lỗi của em khiến anh bị đình chỉ học… xin lỗi nhé.”
“Chị không cần tự trách.” – Cậu mỉm cười, ánh mắt chăm chú nhìn tôi – “Bất cứ ai dám làm tổn thương chị, em đều không tha.”
Ánh mắt cậu sâu thẳm như mực, nhìn tôi chẳng khác nào đang tỏ tình.
“Giống như trước kia chị từng bảo vệ em vậy.”
Tôi lập tức thoát khỏi cơn ảo tưởng trong đầu.
Trong lòng thầm mắng bản thân — nghĩ cái gì thế, cậu ấy chỉ là đang biết ơn thôi.
Dù sao thì cậu ấy cũng là nam chính mà, định mệnh là sẽ yêu nữ chính trong tương lai.
Còn tôi… chỉ là ” hắc nguyệt quang ” độc ác.
10
Tại sân bay, tôi kéo vali hành lý, đeo kính râm bước ra khỏi cổng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sáu năm rồi, cuối cùng tôi cũng về nước.
Năm đó, sau khi thi đại học xong, tôi lập tức ra nước ngoài.
Chỉ để tránh khỏi kết cục bi thảm trong nguyên tác truyện suốt sáu năm trời tôi không một lần quay về.
Giờ thì cốt truyện đã gần kết thúc, tôi cũng không cần phải trốn tránh nữa.
Tôi vừa kéo vali ra khỏi sân bay, vừa ngân nga hát, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe.
“Giang Nhiễm.”
Ai đó gọi tôi?
Tôi quay đầu lại, nhìn rõ người đối diện, hít thở lập tức nghẹn lại.
Mấy năm không gặp, Tần Vũ thay đổi rất nhiều, toát ra khí chất trưởng thành và chững chạc.
Cậu ấy bước về phía tôi.
“Chú thím đi du lịch rồi, anh đến đón em.”
Tôi không hiểu vì sao lại hồ đồ đến mức lên xe cậu ấy.
Tôi co người ngồi yên như con gà trong hàng ghế sau.
Để phá vỡ bầu không khí, tôi chủ động hỏi: “Anh với Kiều Âm dạo này sao rồi?”
Bao nhiêu năm nay, tôi luôn cố tình không quan tâm đến tin tức của họ.
Theo mạch truyện có lẽ giờ họ sắp kết hôn rồi.
Xe bất ngờ thắng gấp, tôi bị nghiêng người chúi về phía trước.
“Sao chị lại nghĩ anh với Kiều Âm có gì?” – Tần Vũ hỏi.
Ơ… gì cơ?
Tôi hơi hoang mang.
Tần Vũ liếc gương chiếu hậu, khẽ cười: “Chị, anh với Kiều Âm không có gì cả. Cô ấy cũng đã kết hôn rồi.”
Tôi hoàn toàn choáng váng.
Sao lại không giống truyện chút nào vậy?
Nữ chính lại không cưới nam chính?
“Nhà chị lâu rồi không có ai ở, đến chỗ anh ở tạm trước nhé.”
Lời cậu ấy kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi vội lắc đầu: “Không cần đâu, em đã đặt khách sạn rồi, ở khách sạn là được.”
Sau khi vào khách sạn, tôi rửa mặt nghỉ ngơi một chút.
Nằm trên giường, tôi liên lạc với mấy người bạn cũ, mới biết được Kiều Âm đã kết hôn với Tống Thanh Thời.
Nữ chính lại kết hôn với nam phụ sao?
Tôi kinh ngạc không thôi — nam phụ lại đội mũ xanh cho nam chính?
Một chiếc “mũ xanh lè” được đội thẳng lên đầu Tần Vũ rồi còn gì!
Tôi lắc đầu, vội vàng kéo bản thân thoát khỏi ảo tưởng.