Chương 2 - Sợi Xích Định Mệnh
“Tốt quá rồi.”
Tôi quay người bước đi.
Phía sau vang lên giọng của Tống Thanh Thời và mấy người bên cạnh:
“anh Tống, có khi nào cô ấy đang giở trò bắt rồi thả không?”
“Chắc chắn là vậy rồi. Ai mà chẳng biết hoa khôi trường Giang của chúng ta luôn si mê anh Tống.”
Tống Thanh Thời hình như cũng tin thật, hừ lạnh một tiếng: “Chiêu này vô dụng với tôi.”
Nghe những lời đó, tôi chẳng buồn để tâm nữa.
3
Tan học, tôi nhớ ra chiều nay lớp mình có tham gia trận đấu bóng rổ.
Trên sân bóng, Tống Thanh Thời vừa thấy tôi liền bước lại, mặt mũi đầy vẻ đắc ý.
“Giang Nhiễm, chẳng phải em nói không đến sao?”
“Tôi đến xem lớp mình thi đấu.”
“Nhiễm Nhiễm, em đừng tìm cớ nữa. Anh biết em đến chỉ để gặp anh thôi.”
Tôi vừa định đáp lại thì người bên lớp anh ta đã gọi.
Anh ta quay đầu lại, nói với tôi:
“Giang Nhiễm, lát nữa nhớ mang nước cho anh nhé.”
Đúng là đầu óc có vấn đề.
Tôi chửi thầm một tiếng, rồi tập trung vào trận đấu.
Trận đấu bắt đầu rồi tôi mới để ý – Tần Vũ cũng có trong đội.
Thành tích học tập của Tần Vũ luôn đứng đầu toàn khối, thể thao cũng giỏi không kém.
Chỉ là cậu ấy rất ít khi tham gia hoạt động của lớp.
Nghĩ đến chuyện hôm nay nữ chính vừa chuyển trường, tôi liền hiểu ra.
Đây chính là sức mạnh của cốt truyện.
Trong truyện nữ chính chính là nhờ xem nam chính chơi bóng rổ mà bắt đầu nảy sinh tình cảm.
Có Tần Vũ trong đội, lớp tôi nhanh chóng áp đảo và giành chiến thắng.
“Ôi trời ơi, đẹp trai quá đi!”
“Tần Vũ siêu cấp đẹp trai luôn!”
“Vừa đẹp trai, vừa học giỏi, chơi bóng lại còn đỉnh.”
“Thật ghen tị với Giang Nhiễm quá, có một thanh mai trúc mã như thế.”
“Trúc mã gì chứ, chỉ là quen từ nhỏ thôi. Sau này Tần Vũ thích ai còn chưa biết đâu.”
Những lời như vậy tôi đã nghe suốt từ bé đến giờ, nên giờ cũng quen rồi, chẳng có cảm xúc gì nữa.
4
Lúc ra khỏi trường, tôi lại gặp Tống Thanh Thời.
Anh ta chặn tôi lại.
Tôi hơi bất đắc dĩ: “Có chuyện gì không?”
“Mấy ngày nay em sao vậy? Không đến tìm anh, lúc nãy cũng không đưa nước cho anh.” –
Anh ta tỏ vẻ nghi ngờ – “Không phải em thật sự đang dùng chiêu thả rồi bắt với anh đấy chứ?”
Tôi quyết định nói rõ mọi chuyện.
“Tống Thanh Thời, tôi không có chút hứng thú nào với anh cả, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Anh ta ngẩn ra một lúc, rồi hỏi:
“Không phải em thích anh sao?”
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác chua xót.
Anh ấy luôn biết tôi thích anh, nhưng lại giả vờ không biết, thản nhiên hưởng thụ mọi điều tốt đẹp mà tôi dành cho.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Khi nào tôi từng nói là thích anh?”
Lúc này đây, tôi vô cùng biết ơn bản thân chưa bao giờ thốt ra lời “thích” với Tống Thanh Thời.
Chắc là anh ta cũng vừa chợt nhớ ra tôi chưa từng nói điều đó, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi.
“Là vì Tần Vũ đúng không?” – Tống Thanh Thời đột nhiên kích động – “Có phải vì lần này tôi thua cậu ta?”
“Ngay cả em cũng thấy tôi không bằng Tần Vũ sao?”
Tôi thật sự không hiểu được logic của người này, liên quan gì đến Tần Vũ chứ?
“Chẳng phải đúng là anh chẳng có gì bằng cậu ấy sao?”
“Anh định lấy gì ra so với cậu ấy? Là chiều cao thấp hơn bốn centimet, hay là điểm thi thấp hơn hơn hai trăm điểm?”
“Cô…!” – Mặt Tống Thanh Thời lúc đỏ lúc trắng, cứng họng không nói được gì.
Bên cạnh vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Tôi quay đầu nhìn, thì ra là Tần Vũ, mà không xa đó, Kiều Âm cũng đang đứng đó.
Xong rồi!
Không lẽ nãy giờ hai nhân vật chính đã nghe hết lời tôi nói?
Cốt truyện tôi chia rẽ tình cảm nam nữ chính cứ thế được thiết lập rồi sao?
Phải làm sao bây giờ?
Tần Vũ nhặt chai nước khoáng lên, bước lại gần.
“Sau này tránh xa cô ấy ra.”
Ánh mắt Tống Thanh Thời lướt qua lại giữa tôi và Tần Vũ, cuối cùng như bị xúc phạm nặng nề, hét lên:
“Được lắm, Giang Nhiễm, cô giỏi lắm!”
Giỏi lắm?
Tôi vốn dĩ luôn giỏi mà.
5
Trên đường về, tôi cố tình giữ khoảng cách với Tần Vũ.
“Giang Nhiễm.”
“Hử?”
“Trên người tôi có mùi khó chịu lắm à?”
“…” – Tôi im lặng, rồi nhích lại gần hơn một chút – “Không có.”
“Trước đây chúng ta vẫn luôn cùng nhau về nhà. Nhưng từ học kỳ trước, em đã thay đổi.”
Học kỳ trước – chính là lúc tôi bắt đầu thích Tống Thanh Thời.
Kể từ đó, tôi thường xuyên chạy theo bóng lưng của anh ta.
Thật ra đến bây giờ tôi cũng chẳng hiểu mình thích Tống Thanh Thời vì điều gì, giống như bị bỏ bùa mê vậy.
“Trước kia, chị còn nắm tay em đi học mỗi ngày…”
Nghe cậu ấy gọi “chị”, tôi lập tức nhớ lại những năm tháng tuổi thơ.
Tần Vũ chuyển đến sống cạnh nhà tôi khi tôi sáu tuổi.
Hồi đó là mùa hè, tôi đang ngồi trong nhà bật điều hòa, vừa ăn dưa hấu vừa xem TV.
Có tiếng gõ cửa.
Mẹ tôi ra mở, rồi một cặp mẹ con bước vào nhà.
Tần Vũ nhỏ xíu được người lớn dắt tay, đứng im lặng một bên không nói gì.
Chỉ khi mẹ cậu ấy gọi thì mới lí nhí đáp vài câu.
Tôi lớn hơn Tần Vũ vài tháng.
Lúc ấy, tôi chân trần, hai tay mỗi tay cầm một miếng dưa hấu, miệng toàn là nước dưa và hạt.
Tôi biết được họ là hàng xóm mới chuyển đến.
Để thể hiện sự nhiệt tình của mình, tôi đưa luôn miếng dưa chưa ăn cho Tần Vũ.
Cậu ấy không nhận, tôi liền dí thẳng vào miệng cậu ấy.
Kết quả, miếng dưa rơi xuống đất, nước dưa bắn tung tóe.