Chương 8 - Sợi Dây Đứt
12
Bạch Vi Vi bị kết án tử hình, thi hành ngay lập tức, vì tội danh cố ý giết người, vu khống hãm hại và nhiều tội danh khác.
Thẩm Triết tuy không cấu thành tội phạm hình sự, nhưng vì tham gia che giấu sự thật, cung cấp lời khai giả, bị đuổi khỏi ngành, vĩnh viễn không được làm việc trong lĩnh vực tư pháp, pháp luật.
Anh ta thân bại danh liệt.
Tự nhốt mình trong nhà, không gặp ai, ngày ngày dùng rượu để tê liệt bản thân.
Một tháng sau, anh ta xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Chương 9
Chỉ trong vỏn vẹn ba mươi ngày, anh ta như già đi hai mươi tuổi, tóc bạc quá nửa, người nồng nặc mùi rượu, râu ria xồm xoàm.
“Phịch” một tiếng, anh ta quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
Vừa quỳ, vừa tự tát mình, từng cái rõ ràng, vang dội.
Anh ta khóc không thành tiếng, nước mắt nước mũi đầm đìa như đứa trẻ tuyệt vọng không đường lui.
“Niệm Niệm… xin lỗi em… anh có lỗi với em… càng có lỗi với mẹ anh… anh là súc sinh, là đồ mù mắt… anh không đáng làm người…”
Anh ta lấy từ chiếc ba lô cũ kỹ ra toàn bộ giấy tờ nhà, thẻ ngân hàng, cùng một bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản đã ký tên, dúi hết vào tay tôi.
“Tất cả đều cho em, anh ra đi tay trắng, không cần gì cả… cầu xin em… tha thứ cho anh…”
Anh ta tưởng rằng tiền bạc và nước mắt có thể bù đắp tất cả.
Giống như lúc trước, anh ta từng nghĩ một câu “xin lỗi” nhẹ hều có thể xóa sạch cái chết thê thảm của mẹ mình.
Tôi nhìn người đàn ông đang quỳ gối, thảm hại trước mặt—trong lòng không gợn sóng, chỉ thấy buồn cười.
Anh ta không yêu tôi.
Anh ta chỉ không chịu nổi tội lỗi của việc chính tay giết chết mẹ ruột, bị cả thế giới ruồng bỏ.
Anh ta cần sự tha thứ của tôi—như một cái phao cứu sinh, như sự chuộc tội cho linh hồn đã thối rữa của anh ta.
Tôi lấy từ ngăn kéo ra bản đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt anh ta.
Trên đó, chữ ký “Cố Niệm” mạnh mẽ dứt khoát.
“Ký đi.”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tơ máu của anh ta, từng chữ từng lời:
“Còn chuyện tha thứ…”
“Đợi khi anh gặp lại mẹ dưới suối vàng, rồi tự mình hỏi bà xem… bà có tha thứ cho anh không.”
Thẩm Triết cuối cùng đã ký tên.
Nghe nói, anh ta bán nhà, rời khỏi thành phố… bặt vô âm tín.
Vài ngày sau, tôi nhận được một cuộc gọi lạ.
Là luật sư đại diện của mẹ chồng.
Tại văn phòng luật, tôi nhận được một bức thư tay mẹ chồng để lại, cùng chìa khóa két sắt.
Nét chữ của bà—vẫn dịu dàng và mạnh mẽ như xưa.
“Niệm Niệm, đứa con ngoan của mẹ. Nếu con đang đọc những dòng này, có lẽ mẹ không còn trên đời nữa.
Cái thằng ngốc đó… cuối cùng cũng phụ con.
Mẹ lần đầu gặp Bạch Vi Vi đã thấy không ổn, ánh mắt cô ta chứa đầy tham vọng và mưu mô, không giấu nổi.
Mẹ chẳng giỏi giang gì, nhưng sống cả đời, nhìn người vẫn chuẩn.
Mẹ sợ cô ta làm hại con nên đã đề phòng, lén ghi âm lại vài đoạn và để dành một ít tiền… tất cả đều ở trong két.
Đừng buồn vì mẹ, hãy sống thật tốt, sống thật vui vẻ.
Cảm ơn con… đã là niềm tự hào của mẹ suốt đời này, cũng là đứa con gái mẹ thương nhất.”
Tôi mở két sắt nặng trĩu đó.
Bên trong, ngoài các bản sao lưu bằng chứng, còn có một quyển album ảnh ghi lại từng khoảnh khắc tôi và bà sống chung.
Ở dưới cùng—là chiếc khăn quàng cổ bà hứa sẽ đan cho tôi.
Chỉ mới đan được một nửa.
Nước mắt tôi cuối cùng lại rơi.
Nhưng lần này—là những giọt nước mắt ấm áp.
Đến Tết Thanh Minh, tôi mang theo bó hoa bách hợp bà thích nhất đến thăm bà.
Tôi nhẹ nhàng đặt nửa chiếc khăn chưa hoàn thành, lên mộ bia.
Nắng xuân vừa vặn, gió nhẹ lướt qua.
Tôi ngồi rất lâu trước mộ bà, kể cho bà nghe Bạch Vi Vi đã phải trả giá ra sao.
Kể rằng tôi đã đổi công việc, bắt đầu một cuộc sống mới.
Rời nghĩa trang, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ ruột.
Bà cười bên kia đầu dây:
“Niệm Niệm à, mau về ăn cơm nhé! Mẹ nấu món thịt kho tàu con thích nhất đấy!”
Tôi cười đáp lại:
“Dạ, con về ngay đây!”
Cúp máy, tôi ngẩng lên nhìn bầu trời xanh biếc trong vắt, khẽ thở phào thật dài.
Gió qua không dấu, ngày mai vẫn rạng ngời.
(Hết)