Chương 3 - Sợi Dây Đứt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

04

Hôm sau, Thẩm Triết mang theo hai vạn đồng, ném thẳng lên bàn trước mặt tôi.

“Cố Niệm, em làm ầm suốt mấy hôm nay, chẳng phải là muốn Vi Vi bồi thường chút tiền cho em sao? Mẹ em, anh đã lo liệu xong xuôi rồi.”

Tôi nhìn xấp tiền, không động đậy.

Thẩm Triết tưởng tôi chê ít, cau mày giải thích, giọng nói mang theo sựbố thí.

“Anh nhờ người đưa lên chợ đen, gả làm âm hôn cho một đại gia vừa mất. Năm vạn, đó là giá tốt nhất rồi.”

“Dù sao cũng để mẹ em được sung sướng ở bên dưới, xem như em đã tròn chữ hiếu.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh ta:

“Thẩm Triết, anh vừa nói gì? Anh đem mẹ đi bán à?”

Bị tôi nhìn chằm chằm, Thẩm Triết có chút chột dạ, giọng bỗng cao lên:

“Không thì sao? Để ở nhà xác mỗi ngày đều phải tốn tiền. Bà ấy chỉ là một bà nội trợ, cả đời chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Bây giờ lấy mạng đổi lại năm vạn, cũng coi như không chết oan rồi.”

Bạch Vi Vi ở bên cạnh đúng lúc chen lời:

“Đúng đó chị Niệm, đội trưởng cũng là vì muốn tốt cho chị. Hơn nữa, làm âm hôn cũng là một cái kết không tệ, còn hơn để dì cô đơn lẻ loi dưới đó, đúng không?”

Một luồng máu tanh ngọt dâng lên nơi ngực, tôi suýt nữa phun máu ra.

Mẹ chồng tôi là giáo sư đại học, học trò đầy thiên hạ.

Cả đời bà nhân hậu, chưa từng làm khó ai, đối xử với tôi như con ruột.

Vậy mà, đến khi chết rồi, thi thể lại bị chính đứa con trai ruột bán đi làm vợ ma cho người chết.

Tôi đẩy xấp tiền về phía họ.

“Số tiền này, tôi không xài nổi.”

Thẩm Triết tưởng tôi còn chê ít.

“Cố Niệm, mẹ em chỉ là một bà nội trợ, lấy mạng đổi được năm vạn là em nên biết đủ rồi!”

Tôi lắc đầu, từng chữ từng chữ nói:

“Anh hiểu sai rồi. Ý của tôi là—số tiền bán mạng của mẹ anh, thì nên do chính anh nhận.”

Sắc mặt Thẩm Triết lập tức tối sầm lại, anh ta bóp chặt cổ tay tôi.

“Cố Niệm, mẹ kiếp, cô điên rồi đúng không? Chỉ vì muốn có thêm chút tiền mà ngay cả chuyện nguyền rủa mẹ tôi chết cô cũng nói ra được à?”

Bạch Vi Vi bên cạnh mắt đỏ hoe, vội vàng bước lên can ngăn.

“Chị Niệm, chị đừng như vậy nữa, đội trưởng cũng là vì muốn tốt cho chị mà. Dù chị có tức giận, cũng đừng nguyền rủa dì như thế…”

Tôi hất tay Thẩm Triết ra, bình tĩnh đến lạ thường.

“Thẩm Triết, câu cuối cùng tôi khuyên anh: mau đi chuộc mẹ anh về đi. Bà ấy là người sạch sẽ nhất, và cũng là người thương anh nhất.”

Câu nói này như châm lửa vào ngòi nổ cuối cùng.

Thẩm Triết nổi trận lôi đình, chụp lấy xấp tiền đập mạnh vào mặt tôi.

“Cô điên rồi! Mẹ tôi đang du lịch ở nước ngoài rất tốt, hôm qua tôi còn xem vị trí điện thoại của bà ở sân bay kia mà! Không cần cô ở đây lên cơn điên! Còn mẹ cô—dùng mạng đổi được năm vạn—đó là giá trị lớn nhất trong đời bà ta rồi!”

“Còn nữa, cô muốn ly hôn đúng không? Được! Tôi chiều cô!”

Thẩm Triết chỉ tay vào mặt tôi, ánh mắt độc ác.

“Nhưng đơn ly hôn sẽ do tôi viết. Tôi sẽ cho cô biết, chọc giận tôi sẽ có kết cục thế nào!”

Nói xong, anh ta kéo theo Bạch Vi Vi vẫn đang khóc nức nở, đập cửa bỏ đi.

05

Để bảo vệ danh tiếng “át chủ bài” của Thẩm Triết, cũng để giữ thể diện cho đội cảnh sát, cấp trên đã nhanh chóng định tính sự cố nghiêm trọng lần này là một “tai nạn cứu hộ”.

Còn Thẩm Triết, để che chở cho Bạch Vi Vi đang “chịu cú sốc tâm lý nặng nề”, đã chủ động nhận hết toàn bộ trách nhiệm.

Anh ta thậm chí còn tổ chức một buổi họp báo công khai.

Chương 4

Tại buổi họp báo, Thẩm Triết trông tiều tụy, quầng thâm rõ dưới mắt, hướng về hàng loạt ống kính máy quay mà “chân thành” xin lỗi.

Thế nhưng, lời nào lời nấy đều đang ra sức bảo vệ Bạch Vi Vi.

“…Đồng chí Bạch Vi Vi, với tư cách là một thực tập sinh, trong thời khắc nguy cấp như vậy đã dám đề xuất tự tay bắn hạ tên cướp—lòng dũng cảm đó là điều rất đáng trân trọng.”

“Mặc dù kết quả khiến người ta đau lòng… nhưng thất bại mà vẫn đáng vinh danh.”

Bạch Vi Vi, với tư cách là “người trong cuộc”, mặc một chiếc váy trắng trang nhã, đứng trước ống kính, khóc đến mức nói không thành lời.

Cô ta lặp đi lặp lại cách mình “sơ suất thao tác” và “tâm lý yếu kém” đã dẫn đến bi kịch, đồng thời bày tỏ sẽ “cắn rứt suốt đời”.

Diễn xuất đỉnh cao của cô ta đã khiến cô nhận được cơn mưa đồng cảm từ dư luận.

Có một phóng viên sắc sảo đã đặt câu hỏi:

“Xin hỏi sĩ quan Thẩm, tại sao vợ của anh—cũng chính là con dâu của người đã mất, cô Cố Niệm—lại không xuất hiện trong buổi họp báo hôm nay?”

Khuôn mặt Thẩm Triết ngay lập tức hiện lên vẻ u ám, mệt mỏi đúng lúc.

“Vợ tôi… mối quan hệ giữa cô ấy và mẹ tôi vốn không tốt.”

“Hiện tại cô ấy đang trong trạng thái cảm xúc bất ổn, cần được hỗ trợ tâm lý tại nhà.”

Chỉ một câu.

Chỉ cần một câu như thế, anh ta đã thành công biến tôi thành một người con dâu bất hiếu, bất hòa với mẹ chồng, thậm chí phát điên sau khi mẹ chồng qua đời.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)