Chương 9 - Sợi Dây Chuyền Trái Tim Đại Dương
“Đừng làm loạn nữa.”
Giọng anh lạnh lẽo, từng ngón tay gỡ dần bàn tay cô ta ra.
“Em nghỉ ngơi đi. Anh ra ngoài mua bánh hoa quế cho em.”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng, không ngoái đầu lại.
Cửa vừa khép, tiếng khóc của Lê Nhược Cẩn cũng lập tức im bặt.
Cô ta lau khô nước mắt, giơ điện thoại lên chỉnh lại tóc trước gương, khóe môi cong lên đầy tự tin.
“Quả nhiên, người anh ấy quan tâm nhất vẫn là mình.”
Trời trong xanh vời vợi, nhưng gió lại mang theo hơi lạnh đầu thu, quất rát lên mặt Bùi Ký Minh như hàng nghìn mũi kim châm.
Anh không né tránh, để mặc những vết đau rát ấy cào xước trên da, dường như chỉ có cảm giác ấy mới khiến tâm trí đang hỗn loạn của anh tỉnh lại đôi chút.
Anh chui vào chiếc Bugatti đen, nhưng điểm đến anh nói với hệ thống định vị lại không phải phố Tây — mà là ngôi nhà của Lê Phi Vụ.
Trên đường đi, anh gọi cho trợ lý Cao:
“Đến phố Tây mua bánh hoa quế cho Lê Nhược Cẩn, nói với cô ta rằng tôi sẽ không quay lại bệnh viện nữa.”
Chương 11
Vừa dứt cuộc gọi, chuông điện thoại lại vang lên.
Bùi Ký Minh theo phản xạ nhìn xuống, nhưng màn hình máy của anh vẫn im lặng — âm thanh không phát ra từ đó.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục, rất gần, như ở ngay bên ghế phụ.
Anh cau mày, tấp xe vào làn khẩn cấp rồi mở ngăn tủ bên ghế.
Bên trong là một chiếc điện thoại màu trắng, dán miếng sticker hình ngôi sao xanh nhạt — chiếc điện thoại cũ của Lê Phi Vụ.
Màn hình hiển thị ô nhập mật mã.
Anh ngẩn ra một lúc, rồi gõ vào ngày sinh của cô.
Điện thoại mở khóa.
Giao diện trống trơn, không có hình nền màu mè — chỉ là bức ảnh mờ của cây hoa quế.
Cuộc gọi đến là số lạ, có mã ẩn.
Anh thử gọi lại, nhưng đối phương dường như nhận ra, mãi không bắt máy.
Thoát khỏi giao diện gọi, anh thấy biểu tượng ứng dụng “Cloud” đang nhấp nháy đỏ.
Không suy nghĩ nhiều, anh bấm vào.
Bên trong có một thư mục tên ngắn gọn — ME, chứa toàn những tệp nhật ký.
Anh dừng lại vài giây, rồi mở file mới nhất.
【Hôm nay đi ăn lẩu với Ký Minh, anh chỉ gắp thịt bò, không chấm sốt. Tôi lén thêm miếng đậu phụ cay vào bát anh, bị phát hiện. Anh nói: “Em định chơi anh à?” Thật ra tôi chỉ muốn nhìn anh nhíu mày, vì trông anh lúc đó đẹp trai quá, hì hì.】
Bùi Ký Minh khẽ bật cười, rồi lướt sang trang kế.
【Lần đầu đưa anh về nhà bà nội ăn cơm, anh rửa bát còn sạch hơn tôi, lại còn giúp bà nhặt rau. Bà khen: “Chàng trai nhỏ khéo tay quá.” Kết quả là anh ngẩn ngơ cười suốt nửa ngày.】
Trong tệp tiếp theo, cô đính kèm một bức ảnh — hai người đang đi siêu thị mua đồ.
【Anh nói thích ăn tôm xào bông cải xanh nhưng đừng cho cà rốt. Tôi cố tình cắt một miếng nhỏ trộn vào. Khi anh cắn trúng, anh ngẩng lên nhìn tôi, tôi giả vờ ngây ngô cười. Anh không giận, chỉ cười nói: “Có vẻ tối qua anh vẫn còn nhẹ tay, em còn sức mà nghịch.”】
Kéo xuống nữa là những lời thủ thỉ giản dị.
【Đôi khi thấy mình bám anh quá, nhưng mỗi lần anh lạnh mặt, tôi lại muốn chọc cho anh cười, chỉ cần anh vui, tôi cũng thấy hạnh phúc.】
【Hôm nay ở lại công ty cùng anh đến tận khuya, mệt lắm, nhưng được về nhà cùng anh, tôi cảm thấy thật ấm áp.】
【Bánh hoa quế làm hỏng rồi, tôi lén lấy bánh bà nội làm đem cho anh, chắc anh sẽ không phát hiện đâu, hehe.】
【Anh chê khăn tôi đan xấu, nhưng vẫn đeo cả ngày. Đúng là miệng nói một đằng, lòng một nẻo.】
Ngón tay Bùi Ký Minh khẽ run khi lướt trên màn hình.
Những dòng chữ nhỏ nhặt, giản đơn, nhưng từng câu từng chữ như dao khứa vào tim anh.
Từng hình ảnh quen thuộc lại ùa về — như thủy triều cuộn dâng.
Anh nhớ đêm ấy, họ cùng tranh nhau chai sữa chua cuối cùng ở cửa hàng tiện lợi.
Cô thua, phụng phịu chu môi, cuối cùng anh lại nhường cho cô.
Nhớ ngày tuyết rơi, cô kéo tay anh chạy ngoài đường, nói muốn trải nghiệm “cảm giác phim Hàn”, cả hai suýt ngã, rồi bật cười giữa gió lạnh.
Khoang xe chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của anh.
Những ký ức ấy giờ đây xa lạ đến mức tưởng như cách một tấm kính dày — anh có cố thế nào cũng chẳng thể chạm đến cô nữa.
Từ khi nào, giữa anh và Lê Phi Vụ, mọi thứ lại biến thành thế này?
Bùi Ký Minh hít sâu, lướt xuống cuối cùng — là trang nhật ký đầu tiên.
【Ngày 7 tháng 1 năm 2022 — Trời quang, tuyến tuyết — khu mìn.】
Mấy dòng chữ hiện lên, khiến nhịp thở anh chợt nghẹn lại.
【Tuần thứ ba của nhiệm vụ. Khi rà mìn, nghe thấy tiếng rên yếu ớt, tôi gạt đám cỏ cao, thấy một người đàn ông lạ co ro bên hàng rào thép, trán rỉ máu, mặc âu phục — nhìn qua biết ngay thân phận không tầm thường.】
Bùi Ký Minh cau mày.
Hình ảnh ngày hôm đó lại hiện rõ như khắc bằng dao — mùi đất, mùi máu, gió lạnh quất rát mặt.
Trong cơn hôn mê, anh chỉ thấy một đôi tay sạch sẽ kéo anh lên khỏi đất, người đó đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt đen sáng.
【Khi băng bó cho anh, đầu ngón tay chạm vào tay anh, rất nóng. Anh mơ màng nắm lấy cổ tay tôi, tim tôi bỗng đập loạn một nhịp.】
Bùi Ký Minh khẽ nâng cổ tay trái, ngón cái mơn man nơi xương cổ tay.
Anh vẫn còn nhớ rõ — cảm giác ấm áp ấy, vừa kiên định, vừa cháy bỏng.
Chương 12
Trang tiếp theo là ngày hôm sau:
【Ngày 8 tháng 1 — Trời âm u — Căn cứ tạm thời】
【Anh ấy tỉnh rồi, vết thương viêm nhiễm, sốt cao, vẫn cố gượng nói mình có thể đi được. Tôi đưa cho anh một miếng bánh quy nén, anh nhìn chằm chằm vào phù hiệu quân đội trên khẩu trang tôi thật lâu, rồi nói: “Giọng cô giống như nước chảy trong khe núi.”】
Giọt mưa khẽ rơi lên cửa kính xe, Bùi Ký Minh nhắm mắt lại, trong thoáng chốc như bị kéo về khoảnh khắc trong lều dã chiến năm ấy.
Hộp thuốc mở sẵn, cô ngồi xổm trên chiếc ghế gấp nhỏ, tháo lớp băng cũ, chẳng hỏi han nhiều, chỉ nhẹ nhàng nhét viên hạ sốt vào miệng anh.
“Nuốt đi, nếu không sẽ không qua được đêm nay.”
Giọng cô bình thản đến lạ, động tác lại dịu dàng, cẩn thận tránh khỏi vết thương.
Ánh chiều tà lọt qua khe lều, chiếu lên hàng mi cong khi cô cúi đầu buộc băng.
Khung cảnh yên tĩnh, đẹp đến mức không thật, như một giấc mộng mong manh.
Lần đầu tiên anh nhận ra, ngay cả trong giây phút tệ hại nhất của đời mình, vẫn có người nguyện ở bên cùng anh chịu đựng.
Tiếp theo là vài đoạn ngắn, ghi chép rời rạc:
【Tối đến phiên tôi gác, anh nhất định đòi thức cùng. Tôi sợ anh buồn, nên dạy anh cầm súng. Anh cười nói: “Thì ra nặng như vậy.”】
Bùi Ký Minh khẽ bật cười.