Chương 5 - Sợi Dây Chuyền Dính Máu
Thấy tôi không nhúc nhích, bà lại đứng dậy đi ra. Tiếp đến, cửa phòng vang đến tiếng đóng cửa.
Cả người tôi sớm ướt sũng mồ hôi, nhưng vẫn thở phào thật mạnh. Loại cảm giác này thật khó hình dung, giống như cái loại cảm giác kinh khủng khi có tên tội phạm giết người cầm dao đi ngang qua mặt bạn. Mặc dù tôi biết mẹ sẽ không gi.ế.t mình nhưng tôi thật sự không biết phải đối mặt như thế nào với một người mẹ ph.ạm tội gi.ết người.
Nếu như…
Nếu như tôi không tàn tật thì tốt quá, vậy thì tôi sẽ không cần mẹ phải chăm sóc tôi. Tôi sẽ có thể rời xa bà mẹ gi.ế.t người cũng như căn nhà phân xác này…
Sau khi liên tiếp thở dài trong lòng, tôi mở mắt ra. Ngay giây tiếp theo, tôi trông thấy cơ thể đang duỗi dài ôm lấy đầu của mẹ, tròng mắt nhìn lom lom vào tôi. Khoé miệng bà hơi nhếch, gằn từng chữ một: "Mẹ ở đây nhìn con từ nãy đến giờ rồi đấy, Mẫn Mẫn!"
7.
"Mẹ nhìn chằm chằm con làm gì?" Tôi sợ đến run rẩy.
Qu.ỷ dị chính là đôi chân của tôi vừa rồi lại nhúc nhích được rất nhẹ, nhưng rõ ràng là nó đã bị liệt suốt 3 năm rồi mà?!!!
"Tại vì con là con gái cưng của mẹ mà!" Mẹ nhẹ nhàng vuốt ve tóc tô, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười to tướng: "Mẫn Mẫn, mẹ muốn cho con xem thứ này!"
"Thứ gì?" Tôi vô thức hỏi thăm, nhưng thật ra trong lòng lại càng muốn hỏi hơn là cái đầu người mà tôi đã nhìn thấy trong phòng bếp có phải đang bị bà cắt xẻo hay không? Nhưng tôi không dám hỏi…
Tôi sợ!
Giữa tôi và mẹ, từ giây phút tôi biết bà là hung thủ gi ế.t người đã như cách một tầng màn chắn không thể thấy rõ. Tôi bắt đầu sợ bà nhưng lại không có cách nào rời khỏi mẹ…
"Cái đó ở trong bếp,con có muốn đi xem không?" Mẹ đỡ sống lưng của tôi dậy.
Nghe thì như hỏi nhưng lực ấn trên tay bà lại ép tôi không thể không bật người dậy. Rất nhanh, tôi lại ngồi lên xe lăn.
"Chắc chắn con sẽ thích món quà này lắm đó Mẫn Mẫn!" Mẹ đẩy xe lăn của tôi đi về hướng phòng bếp.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi máu tanh không tản đi được. Bà dừng xe lăn của tôi trước cửa tủ chén màu đỏ, chỉ vào chuôi nắm rồi nói: "Mở ra đi Mẫn Mẫn! Đây là phần quà cuối cùng mẹ tặng cho con."
Đôi tay của tôi không kiềm nổi run rẩy, từ đầu cho đến cuối đều không có can đảm mở ra…
"Mẹ…"
Tôi quay đầu nhìn bà, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi: "Mẹ gi.ế.t người có phải không?"
"Cái gì?"
Ánh mắt của mẹ hiện rõ nét kinh ngạc: "Mẹ gi.ế.t người hả?"
Bà giả bộ giống y như thật vậy! Nơi đáy mắt màu đen phản chiếu bóng dáng tôi ngồi liệt trên xe lăn vừa buồn cười vừa vô tri đến cực độ.
Cũng đúng, chẳng lẽ bà gi.ế.t người rồi lại khai ra…
Tôi cắn môi: "Mẹ! Con biết mẹ làm gì hết cả rồi nhưng mà con sẽ không báo cảnh sát. Con chỉ muốn biết tại sao mẹ lại gi.ế.t bọn họ?"
"Mẫn Mẫn, mẹ không gi.ế.t người."
Mẹ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắn vuốt hai chân tôi, chân thành nói: "Mẹ chưa từng, thật sự chưa từng gi.ế.t người!"
"Được, con tin mẹ." Tôi hít sâu một hơi rồi chậm rì rì kéo cửa tủ chén. Tôi nghĩ món quà này hẳn là túi xách có giá trị không rẻ hoặc là một cái mũ to đẹp…
Nhưng tôi sẽ không thích nó nữa, bởi vì sau mỗi quà tặng đều dính đầy m.áu của người khác!
Két…
Theo động tác kéo ra của tôi, một cái đầu người lạnh ngắt dính đầy tóc màu đen lăn xuống bên cạnh xe lăn của tôi.
Là một cái đầu người!
Chỉ có điều, nó đã được rửa ráy sạch sẽ, không còn dính chút máu nào. Còn về phần hai tròng mắt bị lòi ra thì tôi không trông thấy nữa. Nhưng tôi biết, đây chính là cái đầu người mà tôi đã nhìn thấy trong khe cửa.
"Mẹ!!!" Tôi cực độ hét to, gào rú trừng mắt nhìn mẹ: "Mẹ gi ế.t người rồi!"
"Cái này đâu phải là đầu người!"
Mẹ nhặt cái đầu lên, nắm thật chặt phần tóc lắc lư ở trước mặt tôi. Thế là tôi liền nhìn thấy 2 con mắt trên đầu lâu tựa như đã bị nhấn thật mạnh vào hốc mắt. Phần bắp thịt lộ ra xung quanh không phủ được tròng trắng, chỉ còn lại đôi đồng tử màu đen làm cho người ta phải sợ hãi.
"Vứt nó đi!!!"
Tôi hét chói tai, dịch chuyển xe lăn muốn thoát khỏi căn phòng bếp khiến cho người ta phải hít thở không thông này. Nhưng mẹ tôi lại cương quyết nắm cái đầu người vượt trước ngăn tôi lại ở cửa bếp: "Mẫn Mẫn! Con coi cho kỹ đi, đây không phải là đầu người."
Cả hai tay của mẹ tôi nâng cái đầu người kia lên khiến cái đầu vốn đã trắng bệch lại rũ rượi da thịt áp sát trước mặt tôi.
"Đây chỉ là tượng sáp thôi! Con biết rất rõ mà, tượng sáp không giống như đầu người đâu!"
Ánh mắt của bà biến thành đỏ bừng, trong giọng nói cũng mang theo chút kích động và hưng phấn. Bà càng nói càng cao giọng: "Mẫn Mẫn! Tượng sáp mà mẹ cho con này còn quý giá hơn nhiều so với đống đồ trang sức đó đấy! Con nhất định phải giữ nó thật cẩn thận!"