Chương 1 - Sợi Dây Chuyền Dính Máu

Mẹ tôi rất nghèo nhưng bà lại đối xử với tôi rất tốt, cứ dăm ba bữa là mẹ lại mua trang sức tặng cho tôi.

 

Nhưng kỳ lạ chính là cứ mỗi lần bà tặng cho tôi một món trang sức thì trong thành phố sẽ có một người chết.

 

1.

 

Món đồ hôm nay mẹ tặng cho tôi chính là một sợi dây chuyền.

 

Đó là một sợi dây chuyền vàng hồng với phần mặt hình nai mắt đỏ phía trên. Nhưng trên mặt dây lại có vết trầy trông giống như đồ cũ đã được ai đó đeo rất lâu rồi…

 

"Thứ trang sức này theo kiểu mô phỏng đồ phục cổ.” Mẹ thấy tôi nhíu mày liền vội vàng giải thích rồi móc tờ hóa đơn thanh toán sợi dây chuyền ra cho tôi xem.

 

Giá hiển thị trên hóa đơn có tổng cộng là 7000 tệ!!! Đây gần bằng ba tháng lương của mẹ tôi đấy!!!

 

“Mẹ à, tiền đâu mà mẹ mua được nó thế?” Tôi nhịn không được mở miệng hỏi.

 

Tối hôm qua, chính tai tôi còn nghe chủ nhà gọi điện đến hối bà đóng tiền nhà mà? Mẹ còn hứa với chủ nhà, năn nỉ xin được thư thả thêm vài ngày nhưng vừa ngoảnh đầu đã mua tặng tôi sợi dây chuyền đến tận mấy ngàn tệ...

 

"Cái này là...” Sắc mặt của mẹ trong phút chốc thay đổi.

 

Bà gượng gạo nặn ra nụ cười, lắp bắp nói: "Chẳng phải là sắp tới sinh nhật con rồi sao nên mẹ mới đi rút tiền tiết kiệm để mua quà cho con."

 

Tôi đang tính hỏi thêm nhưng bà đã vội vàng chạy vào bếp, nói phải xem nồi sườn đã nấu chín được tới đâu rồi…

 

Công việc của mẹ tôi chính là giúp việc cho các gia đình giàu có. Tôi nghi ngờ mẹ đang lợi dụng công việc của mình để trộm cắp trang sức của người khác.

 

Suy đoán này khiến tim tôi cảm thấy hơi buồn bực bèn nhịn không được cầm lấy sợi dây chuyền cũ kỹ đó lên xem.

 

Trên mặt dây chuyền hình nai mắt đỏ tỏa ra một mùi hương rất kỳ quái và khó chịu, chỉ cần vừa ngửi vào thì lập tức nhức mũi ngay, giống như mùi của dung dịch sát khuẩn vậy. Sau lưng mặt dây chuyền còn có khắc hai chữ cái bé tí ghi là “ZM”.

 

“ZM” chính là chữ cái viết tắt của tên tôi, cũng tức là nói sợi dây chuyền này được đặt theo yêu cầu. Tôi hơi bị không hiểu rồi đó…

 

Chẳng lẽ thật sự là do mẹ đã mua cho tôi sao?

 

Ting ting~

 

Màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện tin tức của địa phương.

 

[Nữ sinh đại học tại thành phố Y bị phân xác ch.ế.t th.ả.m.]

 

[Phần cổ đầy m.á.u của nạn nhân được phát hiện trong sọt rác đã bị một chú chó tha ra ngoài.]

 

[Càng qu.ỷ dị hơn chính là ngoài phần cổ bị chặt đứt đó ra thì phần đầu, phần thân cùng với những bộ phận khác của nạn nhân đều biến mất không thấy.]

 

Tấm ảnh trên tin tức đã bị làm mờ, đó là một vũng máu tươi đỏ chót.

 

Tình cảnh này khiến tôi vô cùng sợ hãi. Ngay khi tôi định tắt nó đi thì lại thấy trên tin tức phát tấm hình của nạn nhân khi còn sống.

 

Trong ảnh là một cô gái đang kiễng chân ngước lên nhìn và ngửi đóa hoa tường vy. Cô gái có chiếc cổ thon dài và trắng nõn giống như thiên nga, còn lấp lánh sợi dây chuyền bằng vàng với kiểu dáng của một con nai mắt đỏ.

 

Tôi bỗng hoảng hốt không thôi! Bởi vì sợi dây chuyền này không khác chút nào so với sợi dây chuyền mà mẹ đã tặng cho tôi.

 

Sống lưng tôi bất chợt toát hết cả mồ hôi…

 

Tôi rùng mình, một ý nghĩ đáng sợ bất chợt xuất hiện trong não bộ.

 

Sợi dây chuyền mà mẹ vừa tặng có khi nào là được tháo xuống từ trên cổ của người chết hay không…

 

“Mẹ!”

 

Trong một lần bị tai nạn xe đã khiến cho đôi chân của tôi không còn đi lại được, thế nên tôi chỉ có thể di chuyển nhờ vào xe lăn.

 

Tôi di động xe lăn, vội vàng tiến về hướng phòng bếp: “Mẹ nói cho con nghe đi, rốt cuộc sợi dây chuyền này là từ đâu mà có vậy?!”

 

Cửa phòng bếp đóng kín bưng, từ khe hở bên dưới bốc lên mùi m.á.u t.a.nh nồng nặc.

 

“Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy?!!!” Tôi thử vặn chốt cửa nhưng nó đã bị khóa từ bên trong.

 

“Hả?” Giọng nói của bà nghe có vẻ hốt hoảng: “Mẫn Mẫn, con đợi một chút! Miếng sườn này hơi lớn, mẹ phải chặt nhỏ nó ra đã...”

 

“Mẹ! Mẹ ra đây trước đi, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

 

Tầm 3 phút sau, cửa phòng bếp mở ra để lộ khuôn mặt rất căng thẳng.

 

“Mẹ, chặt sườn thôi mà… sao phải khóa trái cửa cơ chứ?” Tôi nhìn mẹ với ánh mắt ngờ vực.

 

“Cửa đó giờ bị vấn đề hoài mà, chắc vậy nên mới tự khóa trái lại thôi.”

 

Tay và mặt của mẹ tôi ướt nhem đỏ ửng hết một mảng, trông như vừa dùng sức để rửa sạch vậy.

 

Bà cười nhìn tôi rồi hỏi: “Đúng rồi Mẫn Mẫn, con tính nói với mẹ gì thế?”

 

“Sợi dây chuyền...” Tôi vừa định mang tin tức có người ch.ế.t bị đ.ứ.t c.ổ nói với bà thì ngay giây tiếp theo đã như có một cây kim vô hình đâm vào trong cuống họng, khiến tôi khựng lại ngay lập tức.

 

Tôi nhìn thấy trên mái tóc bù xù của mẹ có vướng một chiếc móng tay dính máu!!!