Chương 3 - Sợi Chỉ Đỏ và Con Heo Kỳ Diệu
Mô típ này trong “Ngược văn ba nghìn điều” đã xuất hiện ít nhất… năm mươi lần rồi.
Trong phòng của phu nhân đốt sưởi ấm, rất ấm áp.
Phu nhân nằm nghiêng trên ghế mỹ nhân, mắt hơi khép lại, chưa nói câu nào mà đã toát ra khí thế uy nghiêm không cần giận dữ.
Ta vừa đi vừa ngấm lại “Ngược văn ba nghìn điều”, ủ men cảm xúc từ sân tới cửa phòng. Đến khi đứng trước phu nhân, ta mạnh mẽ dâng trào như thủy triều:
“Phu nhân!”
Phu nhân có vẻ bị ta làm cho giật mình, hơi bật người ngồi dậy.
Ta lấy tay lau nước mắt (giả), giọng nghẹn ngào đầy chân tình:
“Ta và thiếu gia tình đầu ý hợp, dù người có cho ta năm trăm lượng bạc, không, là năm nghìn lượng, cũng không thể lay chuyển lòng ta đối với thiếu gia!
Tình ta dành cho chàng… núi không còn, sông cạn nước…”
Phía sau bỗng có giọng nói nhỏ nhẹ nhắc:
“Là ‘sông cạn dòng’.”
“Phải rồi, sông cạn dòng… mùa đông sấm nổ vang trời, rồi, rồi là…”
Thôi chết, ta luyện thuộc cả đường đi mà lúc này lại quên lời mất rồi!
Phía sau lại nhắc tiếp:
“Mùa hè tuyết rơi.”
“Phải, mùa hè tuyết rơi… trời đất hợp lại…”
Ta chậm rãi quay đầu…
“Thì mới dám… đoạn tuyệt với chàng…”
Giọng ta nhỏ dần lại, vì đập vào mắt ta là… Phương Thanh Hứa.
Hắn đứng sau ta, ánh mắt nhìn ta vừa bất đắc dĩ lại vừa dịu dàng.
Khoan đã!
Trong “Ngược văn ba nghìn điều” không hề có đoạn nam chính xuất hiện lúc mẹ ruột đuổi nữ chính nha!?
Phương Thanh Hứa sao lại có mặt ở đây?
Phu nhân bỗng bật cười:
“Cũng thú vị đấy. Thanh Hứa, con chưa nói với cô nương này à?”
Ta đơ người.
Phương Thanh Hứa bước lên, nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho ta, giống hệt lần đầu tiên chúng ta gặp nhau…
Chỉ là lần này, không có mùi móng heo thơm phức.
Hắn giải thích:
“Chuyện của chúng ta, ta đã nói với cha mẹ từ sớm rồi.
Họ đều đồng ý cả.
Sau kỳ thi xuân sẽ định thân thành hôn.”
Ta quay qua nhìn phu nhân:
“Vậy hôm nay người gọi con đến là…”
Phu nhân mỉm cười rạng rỡ:
“Cháo mà mỗi ngày con đem cho Thanh Hứa ấy, nhìn thơm quá.
Hỏi nhà bếp thì họ bảo chỉ mình con nấu được.
Ta định nhờ con nấu cho ta ăn thử.”
Bà tháo một chiếc vòng ngọc trên tay, đặt vào tay ta:
“Coi như quà gặp mặt, con dâu.”
Trên đường về, Phương Thanh Hứa trêu ta:
“Không ngờ Tiểu Xuyên lại tình thâm với ta như vậy đó nha.”
Ta giơ cùi chỏ huých hắn một cái.
Hắn né sang bên, giơ tay như tuyên thệ:
“Ta thề sẽ không phụ nàng!
Ta cũng ‘núi không còn, trời đất hợp, mới dám rời xa Tiểu Xuyên’!”
“Ai là ‘nương tử’ của ngươi! Chưa thành thân mà nói bậy!”
“Sớm muộn gì cũng là nương tử của ta.”
Đêm đến, Nguyệt Lão gửi đến một phong thư, chữ viết quen thuộc:
“Tiểu Xuyên, nhà họ Phương quả thật khác người, không chịu theo lối cũ.
Rõ ràng phải là cảnh ‘mẹ chồng đánh gãy chân chim uyên ương’ mới đúng.
Không sao cả.
Con chỉ cần chờ thêm vài ngày nữa,
Lão có một kế mới, lần này nhất định không ai có thể phá được!”
9.
Khi bảng Xuân Vi được công bố, Phương Thanh Hứa đỗ Hội nguyên.
Cả Phương phủ tràn ngập niềm vui hân hoan, chỉ tiếc là Phương Thanh Hứa còn ở lại kinh thành, không thể cùng người nhà ăn mừng.
Bởi vì hắn phải tiếp tục chuẩn bị điện thí, nên chuyện thành thân của chúng ta đành gác lại.
Ta mỗi ngày đều đếm ngược từng ngày, mong sớm được gặp lại hắn.
Không lâu sau, bảng vàng cũng được dán lên.
Phương Thanh Hứa đỗ Thám Hoa trong kỳ thi đình năm ấy.
Phương phủ mở tiệc lớn ăn mừng, thầy dạy của Phương Thanh Hứa cũng đến dự.
Ta không hiểu vì sao ông ấy nhìn ta mà cứ lắc đầu, trong lúc trò chuyện với lão gia và phu nhân, họ nói gì ta cũng chẳng nghe rõ.
Chỉ biết rằng, từ hôm ấy, phu nhân đối với ta lạnh nhạt thấy rõ.
Ta nghĩ mãi không thông, rồi thôi, không nghĩ nữa—chỉ một lòng mong Phương Thanh Hứa sớm trở về.
Ngày gặp lại hắn, hắn mặc triều phục đỏ tía, là quan phục tân khoa vừa trúng tuyển.
Làn da trắng, tóc đen nhánh, dung mạo tuấn tú, càng nổi bật trong màu sắc rực rỡ ấy, khiến ta tim đập thình thịch.
Nhưng hắn rất bận.
Đến tận khi trời tối, ta mới được trò chuyện cùng hắn một chút.
Hắn trông mệt mỏi rã rời, vạt áo còn dính mấy vết nước loang loáng.
Hắn ôm ta, tựa đầu lên vai ta, khẽ thì thầm:
“Tiểu Xuyên, ta nhớ nàng quá.”
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng hắn:
“Ta cũng rất nhớ chàng.”
Đêm ấy, hắn kể ta nghe nhiều chuyện:
Chuyện khoa cử, chuyện bạn bè mới, chuyện kinh thành, và cả chuyện đồ ăn ở đó không ngon bằng tay nghề của ta.
Hắn gối đầu lên đùi ta, ngón tay mân mê tóc ta.
Ánh nến lay động, bóng hai chúng ta in hằn lên vách—gần gũi, ấm áp như một giấc mộng dài.
Mãi đến gần sáng, hắn mới thiếp đi.
Hôm sau, tin tức Phương Thanh Hứa khước từ hôn sự với công chúa lan khắp phủ.
Một bên là công chúa cao quý, một bên là nữ đầu bếp trong phủ—tin đồn chấn động khắp nơi.
Tuy hoàng đế không nói gì, nhưng trong lòng tất nhiên không vui.
Kết quả thi đình và chức quan của Phương Thanh Hứa đều bị ảnh hưởng.
Lúc ấy, ta rốt cuộc cũng hiểu ra mọi chuyện.
Thầy của hắn nhìn ta lắc đầu, vì học trò ông vốn có thể vinh hoa tam nguyên.
Phu nhân và lão gia tức giận, vì ta ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai họ.
Vết nước hôm qua trên áo hắn…
Là trà trong chén phu nhân làm rơi khi nổi giận.
“Nó chỉ là đầu bếp! Nếu con thích, nạp làm thiếp cũng là hậu đãi rồi! Sao có thể vì nó mà làm phật lòng hoàng thượng!?”
“Mẹ à, con sẽ cưới Tiểu Xuyên làm vợ—cả đời này, chỉ một mình nàng mà thôi!”
Sau khi biết hết mọi chuyện, ta hoang mang đến mức không biết phải làm gì.
Phương Thanh Hứa nắm chặt tay ta:
“Tiểu Xuyên, hãy chờ ta thêm một chút thôi.
Rất nhanh nữa thôi, chúng ta sẽ thành thân.”
Nhưng…
Ta mãi mãi không đợi được hắn thực hiện lời hứa ấy.
10.
Biên cương bùng phát chiến sự.
Hoàng đế mượn cớ đó, phái Phương Thanh Hứa theo quân chinh phạt, làm phụ tá cho tướng lĩnh tiền tuyến.
Nhưng…
Phương Thanh Hứa chỉ là văn thần chuyên đọc sách, nào có hiểu chuyện binh đao?
Thì ra, cơn giận của hoàng đế xưa nay chưa từng nguôi.
Tình yêu thương mà lão gia và phu nhân dành cho ta xưa nay, chẳng qua cũng chỉ là vì yêu con mà thương lây.
Nay ta không chỉ khiến tương lai của Phương Thanh Hứa lỡ làng, mà còn kéo theo cả nguy hiểm đến tính mạng hắn.
Nếu không phải Phương Thanh Hứa đã dặn dò trước khi đi, có lẽ ta đã sớm bị đuổi khỏi phủ.
Chiến sự kéo dài.
Phương Thanh Hứa vẫn thường gửi thư về, ta đều giữ lại cẩn thận, cất trong tủ, mỗi khi nhớ hắn lại đem ra đọc.
Dần dần… giấy thư cũng úa vàng,
Chỉ là… người vẫn chưa quay về.
Ta đếm từng ngày trôi qua.
Đến ngày thứ hai trăm bảy mươi sáu kể từ khi hắn rời phủ—
Sợi chỉ đỏ… đứt rồi.
11.
“Chỉ đỏ vừa kết, chỉ khi người chết… mới đứt.”
Ta không dám nghĩ sâu, cũng không muốn nghĩ nữa.
Ta rời khỏi Phương phủ, lên đường trong đêm, một mình đi về phía biên cương.
Ta muốn gặp Phương Thanh Hứa.
Ngay từ đầu… sợi chỉ đỏ của ta đã có vấn đề, biết đâu bây giờ… cũng chỉ là lỗi của sợi chỉ ấy mà thôi.
Tới nơi, các binh lính nơi biên cương kể lại:
“Phương đại nhân dẫn theo một đội nhân mã nhỏ…
Giữa đường trúng phục kích.
Loạn tiễn bắn tới như mưa,
Không ai sống sót.”
“Người sống thì phải thấy người,
Kẻ chết cũng nên thấy xác.
Nhưng chiến trường máu thịt mịt mù,
Xác không còn nhận ra ai là ai.”
Lúc trước còn sợi chỉ đỏ, ta còn cảm ứng được vị trí của hắn.
Giờ chỉ đỏ đã đứt,
Cõi đất hoang vô tận này—ta chẳng còn cảm nhận được chút khí tức nào của Phương Thanh Hứa.
Không một chút sinh cơ.
Không một tia hi vọng.
Lúc loạn tiễn phóng xuống, có đau không?
Ngươi đã từng nói…
“Sẽ cưới ta.”
Ngươi đã từng nói…
“Sẽ bình an trở về.”
Phương Thanh Hứa…
“Ngươi đang ở đâu?”