Chương 4 - Số Phận Đổi Đời Của Tiểu Thư Bị Thay Thế
Tiểu Lê đưa tay lau nước mắt trên má ta.
“Tiểu thư gặp ác mộng sao?”
“Vừa hay nữ y đã tới, để nàng xem cho tiểu thư một chút nhé?”
Nữ y bắt mạch xong, khẽ cúi người hành lễ.
“Là hỉ mạch.”
Một gậy đánh thẳng vào đầu.
Dù trước đó ta đã có vài phần nghi ngờ, nhưng vẫn ôm chút hy vọng.
Nhớ lại những gì trong giấc mộng, khí lạnh len lỏi qua từng kẽ xương.
Đúng lúc lại là thời điểm này.
May mắn là hai năm qua ta cũng tích góp được không ít tiền, mua một căn nhà nhỏ ở vùng quê xa xôi, đủ để ta và Tiểu Lê sống an ổn cả đời.
Ta lại đếm lại số trang sức mà Tiêu Cẩn từng tặng.
Phần lớn đều là vàng, còn có vài viên đá quý.
Những thứ này sau này không mang đi được, nhưng hiện giờ vẫn có thể bán.
Để đảm bảo an toàn, ta vẫn phải tích góp thêm tiền.
5
Tối đến, Tiêu Cẩn trở về.
Vừa bước vào cửa đã bế ngang ta lên, sải bước đi thẳng tới giường.
Ta sớm đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.
Trang điểm nhợt nhạt giả vờ yếu ớt, khéo léo đẩy ra.
“Thân thể hơi khó chịu.”
Tiêu Cẩn nhíu mày, có phần không hài lòng.
“Đã gọi phủ y chưa?”
Vừa nói vừa muốn đứng dậy gọi người.
Ta vội vàng ngăn lại: “Không cần!”
“Là… nguyệt sự.”
Tiêu Cẩn hiểu ra.
Đêm đó nằm bên cạnh ta, không biết sao lại hỏi:
“Nghe nói nàng mời một nữ nhân ở huyện bên đến?”
Tim ta thắt lại.
“Vâng, Tiểu Lê nghe nói nàng ấy biết điều chế hương ngọc lê trong màn, nên năn nỉ ta mời đến dạy nàng.”
Tiêu Cẩn hỏi: “Chưa đến một canh giờ đã đuổi về rồi?”
Lòng ta trĩu xuống, quả nhiên hắn cái gì cũng biết.
“Tiểu Lê thiếu kiên nhẫn, học không được, ta mua luôn hương thành phẩm rồi tiễn nàng ấy về.”
Nữ nhân mang thai gặp khó khăn, đó là cái cớ mà nữ y dùng để đến bắt mạch, bên ngoài đều nói như thế.
Ta khẽ đưa tay lên bụng, cảm nhận sinh linh nhỏ chưa thành hình trong đó, dè dặt mở lời.
“Nghe nói ngoại thất của Lục thượng thư có mang, ông ta muốn đón vào nhà, phu nhân ông ta nổi giận dữ dội.”
“Thở dài, nhà mẹ đẻ phu nhân thế lớn, nếu không đồng ý, đứa bé đó sợ là sẽ trở thành con hoang.”
Tiêu Cẩn khẽ “ừ” một tiếng bên tai ta.
Hắn không bày tỏ gì, khiến ta càng thêm bối rối, tiếp tục dò xét.
“Nếu vương gia có một đứa con ngoài giá thú thì sẽ làm thế nào?”
Tiêu Cẩn im lặng hồi lâu, lúc ta tưởng hắn sẽ không trả lời thì hắn chậm rãi mở miệng.
“Không có.”
Hả?
Không có là sao?
“Ta sẽ không có con ngoài giá thú.”
Ta ngạc nhiên, hắn là vương gia, sớm muộn gì cũng có thứ tử.
“Tại sao?”
Tiêu Cẩn vỗ nhẹ ta, giọng nói mang theo cơn buồn ngủ.
“Giải quyết người mẹ thì sẽ không có con.”
Ta không đáp lại.
Chốc lát sau, tiếng thở đều đều vang lên sau lưng.
Ta cứ thế mở to mắt, nằm yên trong vòng tay hắn đến tận bình minh mới dần thiếp đi.
6
Đêm qua ta đã nghĩ rất lâu.
Nếu Tiêu Cẩn có chút lương tâm thì sẽ cho ta tiền để rời đi.
Nhưng dựa theo tính cách của tỷ tỷ đích,
Biết ta hai năm nay chiếm lấy vị trí của nàng, hưởng vinh hoa mà lẽ ra là của nàng, liệu nàng có muốn giết ta không?
Huống chi Tiêu Cẩn luôn tìm kiếm tỷ tỷ, rõ ràng là càng thêm si mê người mà hắn chưa từng có được.
Lúc đó nếu tỷ tỷ muốn mạng ta, chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay?
Huống hồ, giờ đây trong người ta còn mang một nhược điểm chí mạng khiến ta phải chết.
Nhìn Tiểu Lê bên cạnh đang ăn đùi gà đến miệng bóng nhẫy dầu mỡ,
Ta biết mình tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
Ta nhất định phải ra tay trước khi Tiêu Cẩn bỏ rơi ta, tìm một con đường rút lui đàng hoàng cho bản thân.
Hiện giờ Tiêu Cẩn vừa tìm lại được người trong lòng, nhất định đang trong thời kỳ vừa vui mừng lại vừa ghen tuông.
Vui vì tìm lại được người yêu, ghen vì người yêu từng vì kẻ khác mà bỏ rơi mình.
Mà ta xưa nay vốn là người biết điều, giờ không muốn nhìn thấy hắn khó xử,
Liền làm một đóa “giải ngữ hoa” sâu sắc, giúp hắn hóa giải tâm kết, nhân tiện nhắc lại lời hứa năm xưa của hắn.
Hắn là người trọng chữ tín, những gì đã hứa với ta chưa từng thiếu một thứ.
Ta không dám mơ đến chuyện hòa ly.
Nhưng ta có thể “bệnh mà qua đời”, danh tiếng của Tiêu Cẩn cũng dễ nghe hơn.
Ta chỉ cần chạy trốn trước khi tỷ tỷ ra tay, mọi thứ trong giấc mộng sẽ không xảy ra.
Ta thu dọn hết đồ đạc.
Tự tay nấu một bàn thức ăn, dự định sau khi cầu được thánh chỉ thì sẽ rời đi ngay trong đêm.
Buổi tối, Tiêu Cẩn không trở về.
Tỳ nữ đến báo:
“Vương gia được đại nhân nhà họ Lưu mời, có dặn Vương phi không cần chờ, hãy nghỉ sớm đi.”
Phải rồi, tỷ tỷ đã quay về, Tiêu Cẩn đương nhiên phải ở bên nàng ta.
Ta ngồi lặng lẽ suốt đêm trong phòng.
Sáng hôm sau, ta mặc nam trang lén lút rời phủ, đem toàn bộ trang sức mang đi cầm, đổi thành ngân phiếu dễ mang theo.
Lúc ấy trên phố xôn xao bàn tán, nhà họ Lưu sắp làm hỉ sự.
Nhà họ Lưu chỉ còn tỷ tỷ là chưa kết hôn, vậy hỉ sự là ai thì khỏi cần nói cũng biết.
Nghĩ đến việc đêm qua Tiêu Cẩn ở lại Lưu phủ không về…
Ta đè nén cơn buồn nôn cuộn trào trong ngực,
Tối qua ta đã lờ mờ cảm nhận được rằng, chuyện này… sợ rằng không thể kết thúc trong yên ổn.