Chương 1 - Số Phận Của Những Cô Gái Quê

Năm đói kém nhất, lớp tôi có một tiểu thư từ Bắc Kinh chuyển đến.

Cô ấy không bình thường cho lắm.

Mua hai suất cơm, ép tôi phải ăn một suất rưỡi.

Rõ ràng bài nào cũng làm được, vậy mà vẫn bỏ hai trăm tệ thuê tôi dạy kèm.

Sau khi đỗ đại học, tôi nhận được di chúc của cô ấy.

【Mẹ, chúc mẹ hạnh phúc.】

1

Tôi thi đỗ vào trường Nhất Trung của huyện, nhưng cha không cho tôi đi học.

Ông nhìn tôi đầy khó tin:

“Mày đi hỏi khắp làng xem, có đứa con gái nào còn học cấp ba không?”

“Bỏ sớm cái suy nghĩ đó đi, cha đã sắp xếp xong hết rồi. Thu hoạch xong, mày đi làm công ở miền Nam. Sau này về xây nhà lớn!”

Tôi há miệng định nói, nhưng cha đã trợn mắt, tung chân đạp mạnh vào bụng tôi.

“Mày không chịu à? Tao sinh ra mày, nuôi mày, cả đời này mày mắc nợ tao!”

Cả người tôi quặn thắt vì đau, nhưng vẫn cắn răng chống tay bò dậy, lau đi vệt máu bên môi.

Chưa hả giận, ông ta lại lôi mẹ từ nhà kho ra đánh một trận.

“Đàn bà thì phải dạy cho ra hồn, như nhào bột vậy.”

Ông ta từng đắc ý khoe bí quyết:

“Chỉ cần tao đánh mẹ nó, con ranh kia có cứng đầu đến đâu cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu!”

Cha vừa đánh mẹ, vừa nhìn sắc mặt tôi.

Thấy tôi không nói gì, ông ta liền chửi xui xẻo rồi đập cửa bỏ đi.

Mẹ không kêu lấy một tiếng, chỉ ngồi đó như một cái xác biết thở.

Ngoài sân, cha và chị A Thúy đang bàn bạc chuyện tiền lương của tôi.

Cha bảo tôi phải gửi về ba ngàn một trăm tệ mỗi tháng, năm mươi tệ còn lại đủ để ăn.

Chị A Thúy liên tục xua tay:

“Ông chủ thành phố kén lắm, mới vào phải học mát-xa trước. Khi nào quen nghề rồi mới bán đấu giá. Ban đầu chắc chắn không kiếm được nhiều vậy đâu.”

Hai người vừa nói vừa bắt đầu động tay động chân.

Chị A Thúy cười khúc khích, vừa đẩy cha tôi ra ngoài vừa làm bộ từ chối.

Cha tôi nhổ một bãi nước bọt, lục lọi trong túi lấy ra mấy tờ tiền lẻ, lắt nhắt gộp lại được bốn mươi tám đồng.

Chỉ khi ấy, chị A Thúy mới nửa chối nửa nhận mà ngả người xuống giường.

Tôi vác đòn gánh, một mình đi về phía đầu làng.

Một cục đất nện trúng trán tôi, mắt tôi lập tức nhòe đi.

Tôi ôm đầu, theo phản xạ ngồi xổm xuống.

Một thằng nhóc mặc quần thủng đáy vừa nhổ nước bọt về phía tôi vừa la lớn:

“Con đĩ về rồi kìa! Đồ bẩn thỉu về rồi kìa!”

2

Chị A Thúy từng là hoa khôi cả vùng.

Trong nhà có ba chị em gái, một cậu em trai, chị ấy là con thứ hai.

Chưa học xong tiểu học đã vào Nam làm công.

Chưa đầy hai năm sau, trong làng đã mọc lên một căn nhà ba tầng bằng bê tông.

So với nhà trên huyện còn bề thế hơn.

Ban đầu, ai cũng tán dương chị ấy.

Cho đến một ngày, có người đồng hương làm chung trong thành phố buột miệng nói ra:

Chị ấy làm gái.

Tin này ngay lập tức trở thành đại sự trong làng.

Tết năm đó, căn nhà bê tông văng vẳng tiếng khóc của phụ nữ suốt ba ngày ba đêm.

Cuối cùng, chị A Thúy bị đuổi ra khỏi nhà, co ro trong túp lều rơm bên chuồng lợn.

Người ta khinh rẻ chị ấy, nhưng lại thèm muốn căn nhà bê tông mà chị ấy bỏ tiền xây nên.

Thế là họ quyết định chị ấy không xứng đáng ở đó.

Dù vậy, chị A Thúy vẫn hiếu thảo, mỗi tháng đều gửi tiền về.

Năm nào mùa đông về, chị cũng chỉ có thể ngủ trong chuồng lợn.

Ban đầu, dân làng khinh thường chị ấy.

Nhưng sau này, những cô gái cùng xuất phát điểm với chị A Thúy đều giàu lên, thế là họ chỉ dám nói xấu sau lưng.

Làng quê chật hẹp, tin tức lan nhanh.

Việc chị A Thúy bước vào phòng cha tôi đã sớm truyền khắp nơi.

Tôi giơ cao đòn gánh định đánh thằng nhóc kia.

Nó hét lên một tiếng rồi chạy biến.

Dù cửa đã đóng, nhưng tiếng đánh đập trong nhà vẫn vang ra.

“Đi không? Đi không? Đi không? Mới kiếm được chút tiền mà đã cứng đầu rồi à?”

“Cha, con không muốn đi! Những gã đó đánh con, bóp cổ con, ngay cả ông chủ cũng không tha cho con… Huhu, cha, con xin cha!”

“A Hoa, mẹ quỳ xuống cầu xin con, mẹ quỳ xuống đây được không?”

“Nếu con không đi kiếm tiền, thì tiền học, tiền cưới của anh và em trai con ở đâu ra?”

“A Hoa! Mẹ đã quỳ xuống rồi! Con nhẫn tâm vậy sao? Con bất hiếu vậy sao?”

Tôi ném chiếc gầu xuống giếng.

Chiếc gầu rơi rất nhanh, nhưng khi kéo lên lại nặng tựa ngàn cân.

Tiếng khóc của cô gái vang vọng, thê lương như đang khóc cho chính số phận của mình.

“Con ngoan mà, con đi!”

Tôi mím chặt môi, sợi dây trượt khỏi tay.

Chiếc gầu lại rơi xuống đáy giếng.

3

Khi tôi quay về sân, cha và chị A Thúy đã xong chuyện.

Chị A Thúy uể oải hỏi:

“Con bé Chiêu Đệ học giỏi vậy, không gả đi cho xong, còn bắt nó theo em làm gì?”

Cha nhổ một bãi nước bọt:

“Tao đã hỏi khắp mười dặm tám thôn rồi, giá cao nhất cũng chỉ sáu ngàn sáu, bán đứt một lần! Giờ xây nhà bê tông cũng hết hai ngàn, tao không làm mấy vụ lỗ vốn!”

“Nhưng con bé cứng đầu lắm, lỡ đâu lại như con bé dưới xóm treo cổ chết, lần trước em phải đền không ít tiền đấy!”

Cha tự tin vỗ ngực:

“Không phải lo, từ mai tao sẽ bỏ đói nó. Lên tàu thì cho uống thuốc ngủ, đến nơi rồi, nó cũng chỉ còn cách chấp nhận số phận thôi.”

Gian nhà lặng thinh một lúc lâu.

Rồi chị A Thúy cười khanh khách.

“Ông đúng là nhẫn tâm ghê!”

Cái sân này đã cũ lắm rồi, ván cửa cũng bị gió lùa.

Tôi ngồi trong một gian nhà khác, lặng lẽ lắng nghe.

Trên giường, mẹ bỗng bật cười, cười đến chảy cả nước mắt.

Bụng bà hơi nhô lên, tôi đã quên mất đây là lần mang thai thứ mấy.

Tiếc là toàn sinh con gái, không nối dõi được cho cha, nên chưa đứa nào sống đến đủ tháng.

Tôi không dám lại gần bà, mẹ không thương tôi, tôi biết mà.

Trời tối rất nhanh, tôi và mẹ chia nhau một mẩu bánh bột đen.

Cha khóa bếp lại, rồi ra ngoài uống rượu.

Mẹ lôi từ chăn ra mười cân tem lương thực, mặt ngoảnh đi đầy ghét bỏ.

“Cút đi!”

Tôi chết lặng.

Bà giáng cho tôi một bạt tai, nghiến răng gầm lên:

“Cút ngay!”

Tôi mặc một chiếc áo mỏng manh, loạng choạng chạy ra khỏi nhà.

Ở đầu làng, một người phụ nữ đang đứng chờ.

Đôi khuyên tai vàng to bản của chị ta lóe sáng dưới ánh trăng.

Nhìn thấy tôi, chị ta khẽ nhả ra một làn khói, nheo mắt cười.

Chân tôi mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.

Chị A Thúy cười tít mắt:

“Chiêu Đệ, định chạy đi đâu thế?”

4

Đêm hè cũng lạnh, tôi co mình trong chiếc áo khoác lưới đen, run rẩy thở ra một làn hơi trắng.

Chợt nhớ ra, chị A Thúy cũng từng thi đỗ trường Nhất Trung huyện, còn là thủ khoa năm đó.

Nhưng chuyện quá lâu rồi, ai cũng quên mất.

Tôi đi bộ năm tiếng đường núi, ngồi co ro trước cổng trường.

Còn làm kinh động cả đội bảo vệ.

Đội trưởng bảo vệ có một vết sẹo dài trên mặt, một bên mắt đã mờ trắng.

Ông ta lia đèn pin qua người tôi hai vòng.

“Giờ này còn lang thang ở đây làm gì?”

Tôi hoảng sợ lùi lại, suýt nữa cắn phải lưỡi:

“Cháu đến nhập học! Cháu thi đỗ rồi, thật đấy!”

Đội trưởng không nói gì, cởi áo lính, ném lên vai tôi.

“Đến sớm quá rồi, bảy giờ mới mở cổng trường.”

Một người phụ nữ gầy gò khoác áo mỏng ra mở cửa.

Ánh đèn trong văn phòng bật sáng, bên trong vang lên tiếng tranh luận dữ dội.

Bàn bị đập mạnh liên tục.

Tôi thấp thỏm chờ bên ngoài, đã nhập học được nửa tháng rồi, tôi sợ bị mắng, càng sợ bị đuổi.

Người phụ nữ bước ra, mặt không cảm xúc, khẽ gật đầu.

“Ngày mai còn phải họp thêm một lần nữa. Giờ vào phòng trống mà ngủ đi.”

Tôi lặng lẽ đi theo cô ấy, nhìn cô ấy lấy chìa khóa mở cửa, ngoan ngoãn cuộn mình trên tấm ván gỗ.

Cô ấy liếc tôi hai cái, không nói lời nào, chỉ mang đến cho tôi một tấm chăn bông.

Tôi vùi mình trong chăn, mắt mở to trừng trừng.

Đi hay không đi?

Tôi giống như một con cừu non sắp bị làm thịt, trước mắt là đồng cỏ, nhưng không thể nhai nổi một cọng.

Trái tim như bị ném vào chảo dầu, cháy xém.

Mặt trời từ xa ló dạng, ve sầu râm ran khắp đất trời.

Có lẽ một tiếng, có lẽ cả một ngày.

Cánh cửa quyết định số phận tôi mở ra.

Người phụ nữ ấy bước vào, trên tay còn kẹp một hộp cơm.

Là một bát sủi cảo.

Tôi cúi đầu.

Lên ngựa ăn sủi cảo, xuống ngựa ăn mì. Tôi hiểu ý nghĩa của nó.

Nước mắt lã chã rơi xuống, tôi nghẹn ngào hỏi:

“Cô ơi, em có thể ra cửa lớp nhìn một chút không? Chỉ một lần thôi!”

“Không được.”

Tôi khóc to hơn, không cách nào kìm lại.

Miệng cũng không dừng lại, ba miếng đã ăn sạch bát sủi cảo, thậm chí còn chưa chấm giấm.

Người phụ nữ lạnh lùng thu dọn hộp cơm, đứng dậy liếc tôi một cái, khóe môi hơi nhếch lên.

“Giờ học mà không vào lớp, phải chép phạt sách giáo khoa đấy.”