Chương 8 - Số Mệnh Không Thể Thay Đổi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cuối cùng phải lấy lý do sức khỏe mà bỏ dở giữa chừng.”

“Thầy truyền dạy tất cả cho cô, còn cô thì tiếp thu mọi thứ dễ như hít thở.”

Lý Tiêu ngồi sau tấm kính, nhìn tôi, cười cay đắng.

Nghe anh ta nói vậy, tôi có chút sững người. Nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:

“Vì vậy mà anh đồng ý hợp tác với Nguyễn Vân Điềm?”

Anh ta gật đầu. Rồi lại lắc đầu.

“Tôi chỉ… không cam lòng… Nhưng tôi thật sự không định hại chết cô…”

Năm xưa, kỹ thuật bóc tách vi mô là tâm huyết cả đời của thầy tôi — giáo sư Chu Văn Hải.

Khi đó, tôi và Lý Tiêu là đồng khóa đệ tử của thầy.

Nhưng Lý Tiêu lấy cớ sức khỏe kém, rút lui giữa chừng và đổi sang học với người khác.

Vậy mà sau này, chúng tôi lại yêu nhau.

Cho đến trước ngày tôi phát hiện ra vụ đầu độc, tôi vẫn nghĩ — anh ta thật sự yêu nghề.

“Sau khi thầy đột quỵ qua đời, cô thừa kế toàn bộ sổ tay nghiên cứu và dữ liệu thô của thầy.

Tôi đã nghĩ… tại sao lại là cô?

Nếu tôi cố gắng đến cùng, liệu tôi có thể trở thành ‘bàn tay của thần’ hay không…”

Tôi ngắt lời anh ta:

“Không, anh sẽ không thể.”

“Thiên chức của bác sĩ là cứu người, không phải ham danh vọng.

Tay anh, tim anh… đều đã quá bẩn. Anh không xứng để kế thừa di sản của thầy.”

Mắt Lý Tiêu đỏ hoe. Tôi đứng dậy, định rời đi.

Phía sau, anh ta gọi với theo:

“Văn Khê! Cô từng yêu tôi không?”

Tôi không dừng lại.

Một câu hỏi như thế… thật vô nghĩa.

Tôi rời khỏi thành phố nơi mình đã sống suốt mười năm.

Không nói với bất kỳ ai.

Tôi bán toàn bộ cổ phần mà ba mẹ chuyển sang cho tôi, chia thành hai phần:

• Một phần, tôi thành lập quỹ y học mang tên giáo sư Chu, hỗ trợ sinh viên y khoa nghèo.

• Phần còn lại, tôi ẩn danh quyên góp cho thị trấn nơi mình lớn lên, để cải thiện cơ sở y tế và giáo dục.

Ngày tôi rời đi, trời đẹp đến lạ.

Ánh nắng xuyên qua tầng mây, rọi lên da thịt, ấm áp mà trong lành.

Tôi không chọn bất kỳ bệnh viện lớn hào nhoáng nào.

Tôi mua một tấm vé, bay về vùng biên giới phía tây nam.

Nơi ấy có những cơ sở y tế nghèo nàn nhất, những bệnh nhân thiếu thốn nhất, và…

những sinh mệnh khao khát được sống một cách thuần khiết nhất.

Máy bay cất cánh, lao lên bầu trời, xuyên qua từng tầng mây.

Tôi nhìn ra ô cửa sổ, mây trời biến ảo như dòng thời gian trôi đi vô thanh.

Nguyễn Vân Điềm, Lý Tiêu, và cái gia đình tôi từng cố hòa nhập — tất cả đã bị bỏ lại phía sau, cùng với thành phố này.

Cuộc đời họ — từ nay về sau, chỉ còn là xám xịt.

Còn tôi — sau một lần bị hủy diệt đến tận cùng — cuối cùng đã được tái sinh.

Trong điện thoại của tôi, có lưu đoạn ghi âm cuối cùng của thầy.

“Văn Khê, nhớ kỹ: kỹ thuật thì không có cảm xúc.

Nhưng bàn tay của bác sĩ — nhất định phải có.

Đừng bao giờ để tay con trở nên lạnh lẽo hơn dao mổ.”

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận ánh nắng rọi qua cửa sổ.

Thầy ơi, con nhớ rồi.

Từ hôm nay, trên đời này…

không còn thiên kim nhà họ Nguyễn, không còn ‘Bàn tay của thần’.

Chỉ còn một người bác sĩ, mang theo ước vọng của thầy, bước chân đến mảnh đất cần cô nhất.

Tôi không cần chứng minh giá trị của mình với bất kỳ ai.

Tôi chính là tôi — Nguyễn Văn Khê.

Cuộc đời tôi, do chính tôi cầm dao phẫu thuật, vạch lối đi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)