Chương 17 - Số Mệnh Của Một Linh Hồn
“Là ta quá đa nghi, làm tổn thương lòng ngươi. Cũng phải, ngươi gầy yếu thế kia, giết được ai chứ?
“Nhưng mà, lão Trương vốn thật thà, bình thường ít nói, sao lại gây oán hận cho được?”
Phục Thu cũng nói:
“Đã là người hiền lành, làm sao có thể đắc tội người ta đến mức ấy? Có lẽ đạo sĩ kia chỉ nói bừa thôi!”
Phụ nhân bừng tỉnh:
“Đúng rồi, sao lão Trương lại tin lời ấy chứ?”
Phục Thu không nói thêm, liền cáo từ.
Vòng đi một lượt, chờ lúc không ai chú ý, nàng lặng lẽ leo tường vào trong viện nhà họ Trương.
Trong sân có tất cả bốn gian nhà.
Chính giữa hai gian, một gian là gian chính dùng để thờ cúng, đặt bài vị; gian còn lại là phòng ngủ của vợ chồng, vàng bạc tiền của đều đã được dọn sạch.
Phía đông là bếp, phía tây là khuê phòng của con gái.
Phục Thu đi một vòng, đã nắm rõ nhân khẩu nhà họ Trương.
Cũng đơn giản thôi, vợ chồng mang theo một đứa con gái.
Vậy thì khúc xương cuối cùng, hoặc là của vợ, hoặc là của con gái.
Phục Thu ngồi xếp bằng dưới gốc cây, hoa đào rực rỡ, gió lay, cBiểu caa rơi như mưa.
Nếu không nói ra, ai có thể ngờ được nàng đang chờ trong sắc xuân này, lại là để giết người?
Thế gian thật kỳ quái.
Kẻ ăn nói hồ đồ lại có thể là người thật thà.
Kẻ ép lương làm kỹ lại có thể khoác danh cha mẹ tốt.
Hoa đào do kẻ thù tự tay trồng cũng có thể nở đẹp đến vậy.
Phục Thu mở chiếc túi gấm Vân Khê tặng.
Bên trong ngoài mấy đóa hoa khô, còn có vài tờ ngân phiếu.
Ngân phiếu là Tô Mạn lén nhét vào.
Vì sao, không có một tiếng xưng hô thân mật, mà tình cảm vẫn nảy sinh?
Vì sao, dù sống quy củ đàng hoàng, vẫn sẽ bị người ta nuốt chửng?
Phục Thu chớp mắt, nhưng nàng đã không còn biết khóc.
Tiếng gió xé rít qua một đạo phù vàng bay tới, dán chặt vào trán nàng, khiến nàng đứng bất động.
Có người đứng trên tường viện, lưng che ánh trăng nên không thấy rõ mặt, chỉ thấy đạo bào tung bay.
“Yêu nghiệt, bắt được ngươi rồi!”
Nghe giọng thì là nữ nhân.
Hẳn là kẻ học nghệ không tinh, nhảy từ tường xuống còn loạng choạng, vội ho khan mấy tiếng để che giấu lúng túng.
Nàng ta đi một vòng quanh Phục Thu, dừng lại trước mặt, đắc ý nói:
“Nghe cho kỹ, bản cô nương chính là tổ bà bà tiện nghi của đại đệ tử thủ tọa núi Tam Thanh!
“Đi đứng không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta chính là Kim Minh Châu!
“Hôm nay ngươi gặp ta, cũng là mệnh số định sẵn phải gặp một kiếp này. Ta khuyên ngươi chớ có giãy giụa vô ích.”
Phục Thu khẽ cười:
“Ồ, thì ra là một đạo sĩ nửa đường xuất gia, tự học thành tài.”
“Xì, ngươi ăn nói kiểu gì vậy?”
Kim Minh Châu vừa dứt lời, bỗng lạnh sống lưng.
“Khoan đã, sao ngươi còn nói chuyện được?”
Phục Thu đưa tay, gỡ tờ phù trên trán xuống:
“Những thứ này, với ta, chẳng có tác dụng gì.”
Kim Minh Châu hoảng hồn, ba bước thành hai định phóng chạy.
Phục Thu vung tay, ánh đao xanh biếc rượt thẳng đến, ngay lúc Kim Minh Châu vừa đặt chân lên tường, mũi đao đã nhắm thẳng giữa chân mày nàng ta.
Kim Minh Châu vội xoay người, nặn ra một nụ cười nịnh bợ:
“Ây da, đều là nữ nhân cả, ngươi xem ngươi đó, tặc, tính toán chi li làm gì.”
Phục Thu lạnh giọng:
“Cả nhà họ Trương bị ngươi giấu ở đâu?”
Nhắc đến chuyện này, Kim Minh Châu liền thu lại vẻ cợt nhả.
“Nghiệt chướng, ngươi thật sự muốn hại người? Ta khuyên ngươi mau buông dao đồ tể, quay đầu là bờ, nếu không, đến thu ngươi sẽ chẳng phải ta – một nữ đạo sĩ hiền lành tốt bụng – mà chính là đại đệ tử núi Tam Thanh, kẻ mồm nhọn da dày, vô ác bất tác kia!”
Phục Thu rút dao lại, ngồi xuống dưới gốc đào.
Kim Minh Châu hả hê: “Sợ rồi chứ? Biết sợ thì mau về nhà đi.”
Phục Thu nhắm mắt không đáp.
Kim Minh Châu lại khuyên: “Thú thật nói cho ngươi biết, họ đã đi lâu rồi, ngươi ngồi đây đến trời già đất nữa cũng chẳng thấy họ quay về.”
“Họ sẽ về.”
“Sao có thể? Vì mấy căn nhà cũ mà họ cam lòng đánh đổi cả mạng sống sao?”
Đêm đã khuya, trong làng vọng vài tiếng chó sủa.
“Kim Minh Châu.”
“Gì vậy?”
“Nhà cô chắc cũng khá có của chăng?”
“Cũng đủ ăn đủ mặc.” Kim Minh Châu gãi gãi đầu, “Vậy thì sao?”
Phục Thu mở mắt nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng.
“Đây không phải chỉ là mấy căn nhà tồi tàn, đó là toàn bộ gia sản nhà họ Trương. Ông ấy đã già, không còn thiết tha đi đâu kiếm sống; dù tài sản mỏng, ông ấy cũng không nỡ bỏ.
Còn ta thì không cần ăn ngủ, có thể ngồi chờ ông ấy mãi.”
Kim Minh Châu chẳng đánh thắng được, cũng chẳng khuyên được, bực bội ngồi xuống bên cạnh.
“Trương Thông là một người bình thường thật thà, ta không hiểu sao giữa họ có thể nợ nhau thù hằn sâu nặng đến thế?”
“Còn ta thì muốn biết, sao mọi người đều cho là ông ấy hiền lành chất phác?”