Chương 16 - Sinh Ra Giữa Rồng
Mẹ tôi vừa dìu Hawk, vừa đáp khẽ:
“Ta không biết chính xác, nhưng… có một người có thể biết.”
“Ai?”
“Bích Ngọc Trưởng Lão.”
Tôi sững sờ.
“Ý mẹ là… vị trưởng lão đứng đầu Long Tộc? Bà ấy sẽ giúp ta sao?”
Mẹ tôi cười khổ.
“Không phải giúp ta. Mà là… cứu lấy hai thế giới.
Dù là phe cực đoan, họ cũng không muốn mọi thứ bị hủy diệt.”
Hawk đột ngột trở nặng, cơ thể nặng trĩu như đá.
Chúng tôi hoảng hốt đưa ông về túp lều của Thiết Trảo.
Mẹ bắt mạch cho ông, mặt càng lúc càng căng thẳng.
“Cơ thể ông ấy đang bài xích nguồn sức mạnh đó.
Thân thể loài người không chịu nổi quá nhiều tinh hoa rồng tộc.”
“Vậy sẽ thế nào?” tôi hỏi, tim đập loạn.
Mẹ nhẹ nhàng vuốt má ông.
“Hoặc là… thích nghi.
Hoặc là… sụp đổ.”
Từ “sụp đổ” khiến dạ dày tôi co thắt lại như bị ai đấm thẳng.
Thiết Trảo mang đến một bó thảo dược. Mùi của nó hăng đến mức khiến mắt tôi cay xè.
“Cho anh uống đi, có thể ổn định khí huyết.”
Mẹ tôi nhận lấy thảo dược từ Thiết Trảo, nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn rồi quay sang tôi.
“Con trai, chúng ta phải chia ra hành động. Mẹ sẽ đưa Hawk đi tìm Bích Ngọc trưởng lão, còn con”
“Không!” tôi ngắt lời, “Chúng ta vừa mới đoàn tụ, không thể lại tách nhau ra!”
Ánh mắt mẹ trở nên dịu dàng.
“Không phải chia cách, mà là chia việc. Con và Lân Trảo hãy đến Long Lệ Tuyền.”
“Tại sao?”
“Bởi vì Vảy Khởi Nguyên tuy nằm trong Khe Thế Giới, nhưng cánh cửa dẫn đến đó lại ở Long Lệ Tuyền. Ít nhất… truyền thuyết là thế.”
Bà rút ra một mảnh vảy vàngvảy của chính bàtrao vào tay tôi.
“Nếu gặp nguy hiểm, hãy dùng cái này để gọi mẹ. Dù ở bao xa, mẹ vẫn cảm ứng được.”
Tôi nhận lấy. Vảy rồng ấm nóng nhẹ trong lòng bàn tay, như đang sống.
“Khi nào xuất phát?”
“Rạng sáng mai. Còn đêm nay…” bà liếc ra cửa sổ, nơi bầu trời vỡ vẫn phát ánh sáng quái dị
“…đêm nay, ai cũng cần được nghỉ.”
Thiết Trảo chuẩn bị cho chúng tôi một bữa tối đạm bạc món thịt hầm với một loại củ không rõ tên.
Trong lúc ăn, Lân Trảo tỉnh dậy, mắt lờ đờ, miệng lắp bắp hỏi đủ thứ.
Chúng tôi kể sơ qua những gì đã xảy ramắt cô bé tròn xoe.
“Vậy là… tụi mình sắp đi cứu thế giới?
Tuyệt thật!”
Sự vô tư của con bé khiến tôi bất giác bật cười.
Đêm xuống, tôi lặng lẽ ra đứng ở cổng làng.
Ánh sáng từ các khe nứt trên trời rọi xuống mặt đất, bao trùm mọi thứ trong một quầng sáng hư ảo, vừa đẹp vừa đáng sợ.
Tiếng bước chân vang lên phía sau.
Là Hawk.
Ông trông khá hơn nhiều, đôi mắt đã trở lại màu nâu ấm quen thuộc.
“Không ngủ được à?” ông hỏi.
Tôi gật đầu.
“Có quá nhiều câu hỏi.”
Ông ngồi xuống cạnh tôi, động tác vẫn còn cứng ngắc.
“Ta cũng vậy. Nhưng có vài thứ… dần trở nên rõ ràng.”
“Ví dụ?”
Hawk chạm tay lên ngực.
“Tại sao ta còn sống.
Trưởng lão Ảnh Ảnhhay đúng hơn, người canh giữ Vảy Khởi Nguyênđã gieo vào cơ thể ta một hạt mầm.”
“Hạt mầm gì?”
“Pháp thuật cổ xưa nhất của long tộcLời thề Canh Giữ.
Nó chọn một người mang trong mình, ban sức mạnh trong thời gian ngắn… chỉ để hoàn thành một sứ mệnh.”
“Tìm ra Vảy Khởi Nguyên?”
Hawk lắc đầu.
“Không.
Là bảo vệ người con của sự cân bằng, giúp con thực hiện lựa chọn.”
Tôi nhíu mày.
“Lựa chọn gì?”
Hawk ngước nhìn bầu trời rách nát.
“Hủy diệt… hay tái sinh.
Hai thế giới… phải chọn một.”
Giọng ông nặng như đá tảng, khiến sống lưng tôi lạnh toát.
“Con không hiểu… Tại sao lại là con?”
Lần này ông quay sang nhìn tôi, ánh mắt lành ấm của một người cha.
“Vì con đủ đặc biệt, con trai.
Rồng và người, hận thù và tình yêu, hủy diệt và sáng tạo…
Trong con, tất cả được giữ ở thế cân bằng.”
Ông đứng lên, vỗ nhẹ lên vai tôi.
“Ngủ đi.
Từ mai, sẽ không còn cơ hội để nghỉ nữa.”
Tôi nhìn theo bóng lưng ông trở vào trong lều, và chợt nhận ra
Hawk biết nhiều hơn những gì ông nói ra.
Nhưng ông chọn… tạm thời giấu đi.