Chương 13 - Sinh Ra Giữa Rồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngân Dực nhìn chằm chằm vào vết máu, ánh mắt trở nên tham lam.

“Trưởng lão nói đúng, máu ngươi thực sự đặc biệt.”

Cô ta lại lao tới, lần này nhanh hơn, tàn nhẫn hơn.

Tôi vội vã đỡ đòn, cảm giác như xương cánh tay sắp nát vụn.

Chênh lệch quá lớn, tôi hoàn toàn không phải đối thủ của một thuần huyết long.

Ngay lúc Ngân Dực chuẩn bị tung đòn kết liễu, một bóng đen lao tới húc văng cô ta.

Là Lân Trảo!

Dù chưa hồi phục hẳn, con bé vẫn cố cắn chặt vai Ngân Dực.

“Chạy đi!” Nó hét lên qua hàm răng cắn chặt.

Ngân Dực gầm lên, biến lại thành hình rồng, hất Lân Trảo văng ra xa.

Em gái tôi rơi xuống đất nặng nề, biến lại thành người, bất tỉnh nhân sự.

“Lân Trảo!”

Tôi định lao tới, nhưng một luồng sức mạnh vô hình kéo giật tôi lại.

Là Hawk. Không biết từ lúc nào, ông đã kích hoạt một cơ quan nào đó trong tế đàn.

Hình thoi trên phiến đá tỏa ra ánh sáng xanh bao trùm lấy chúng tôi.

“Vào trong mau!” Ông đẩy tôi lùi lại về phía nhà đá. “Chỉ nơi đó mới cản được bọn chúng!”

Mẹ tôi cũng hạ cánh xuống từ không trung. Cánh trái của bà bị thương, nhưng đã thành công kéo sự chú ý của Trưởng lão Ảnh Ảnh.

“Hawk, dẫn con đi!”

Ngân Dực nhận ra ý đồ của chúng tôi, gào lên giận dữ rồi lao tới.

Hawk bắn một mũi tênmũi tên cắm thẳng vào mắt cô ta.

Ngân Dực rú lên đau đớn, mất thăng bằng, va sập nửa bức tường nhà đá.

Chúng tôi lảo đảo chạy ngược vào tế đàn.

Lớp ánh sáng xanh tạo thành một kết giới, tạm thời ngăn cản được lũ rồng bên ngoài.

Nhưng… sẽ trụ được bao lâu?

Hawk quỳ xuống trước phiến đá, ngón tay nhanh chóng lần theo các hoa văn.

“Nghe cha nói này, con trai… đây không phải một tế đàn bình thường. Nó là”

Một tiếng nổ dữ dội vang lên.

Trưởng lão Ảnh Ảnh đang đập vào mái nhà, đá bắt đầu rơi lả tả từ trần.

“Không còn thời gian nữa,” Hawk nói vội, “mặt sau của phiến đá có toàn bộ lời tiên tri. Con phải”

RẦM!

Cả mảng tường phía sau đổ sập.

Đầu rồng khổng lồ của Trưởng lão Ảnh Ảnh thò vào, đôi mắt vàng như hai mặt trời lạnh lùng khóa chặt lấy tôi.

“Trò chơi kết thúc rồi, đồ quái vật nhỏ.”

Hawk làm một việc mà tôi hoàn toàn không ngờ tới.

Ông chộp lấy phiến đá… và nện thẳng vào ngực mình!

Máu phun ra, văng lên khắp phiến đá.

Ngay lập tức, những hoa văn khắc trên đó đổi sang màu đỏ máu.

“Lấy máu gọi máu!” Hawk gào lên.

Trưởng lão Ảnh Ảnh rít lên đau đớn, như thể có bàn tay vô hình kéo lùi hắn ra ngoài.

Cả tế đàn rung chuyển.

Phiến đá bắt đầu lơ lửng giữa không trung, xoay chậm rãi, phát ra ánh sáng lạ thường.

Hawk ngã gục xuống đất, mặt tái nhợt không còn giọt máu.

“Cha!”

Tôi đỡ ông dậy, hoảng hốt khi thấy máu ông vẫn đang không ngừng chảy về phía phiến đá.

“Đây… là cách duy nhất để kích hoạt tế đàn…” ông thều thào. “Hãy đọc… mặt sau…”

Tôi run rẩy lật mặt sau phiến đá.

Trong lớp máu hòa quyện, các ký tự cổ hiện lên rõ ràng:

“Khi máu rồng và máu người hòa làm một trong cơ thể đứa con của Cân Bằng,

rào chắn giữa hai thế giới sẽ bắt đầu rạn nứt.

Chỉ khi tìm được Vảy Khởi Nguyên,

mới có thể lựa chọnHủy Diệt hoặc Tái Sinh.”

Bên dưới còn một dòng nhỏ:

“Vảy Khởi Nguyên nằm tại nơi đứa trẻ ra đời.”

Tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Hawk nhắm mắt lại.

“Không! Cha ơi!”

Tôi lắc mạnh ông, nhưng hoàn toàn không có phản ứng.

Tiếng chiến đấu bên ngoài đột nhiên ngừng bặt.

Mẹ tôi lao vào, đứng chết trân khi thấy cảnh tượng trước mắt.

“Ông ấy…?”

Tôi không thể trả lời.

Cổ họng nghẹn ứ, không nói nổi thành lời.

Vẻ mặt mẹ tôi thay đổi lạ kỳkhông còn giống người cũng chẳng còn là rồng.

Bà đặt tay lên ngực Hawk, ngón tay rực lên ánh sáng vàng óng.

“Rồng tộc có một bí mật,” bà khẽ nói, “máu rồng thuần khiết có thể giữ lại linh hồn sắp lìa đời… trong một thời gian ngắn.”

Ánh sáng từ tay bà dần lan tỏa, bao lấy toàn thân Hawk.

“Nhưng ta cần máu con, con trai. Máu của kẻ hỗn huyết.”

Tôi không chút do dự rạch tay, để máu nhỏ vào vết thương của cha.

Phép màu xảy ra.

Hai dòng máu hòa lẫn, tạo thành một thứ chất lỏng mớinhư ánh sáng mặt trời hóa lỏng.

Mi mắt của Hawk… khẽ run lên.

“Vẫn chưa đủ,” mẹ tôi nghiến răng, “chúng ta cần…”

ẦM!

Cả mái nhà bị xé toạc.

Trưởng lão Ảnh Ảnh từ trên cao cúi nhìn chúng tôi, trong mắt không còn khinh miệt, mà là… sợ hãi?

“Các ngươi đang làm gì vậy?!” hắn gầm lên “Dừng lại ngay!”

Ngân Dực hiện ra phía sau lưng hắn, toàn thân bê bết máu nhưng vẫn dữ tợn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)