Chương 8 - Sinh Nhật Năm Mươi Và Tờ Giấy ADN
Vừa chạm vào người tôi, anh ta lập tức bị Hứa Trạch Khải giật ra rồi đấm một cú thẳng vào mặt.
Ngay sau đó, hai người lao vào xô xát.
Dân xung quanh bắt đầu tụ lại xem náo nhiệt.
Tôi mới mở tiệm, không muốn hàng xóm láng giềng biết đến mình qua một màn kịch lố bịch như thế, lại càng không muốn người đàn ông kia bị lôi vào mớ rối ren giữa tôi và Hứa Trạch Khải.
Tôi cố chịu cơn đau nơi thắt lưng, từ từ đứng dậy.
Thừa lúc cả hai khựng lại vì bất ngờ, tôi dang tay chắn trước mặt người đàn ông lạ, hét lớn với Hứa Trạch Khải:
“Cút đi!”
Hứa Trạch Khải mặt mày đã trầy xước, nghe tôi quát như thế lại phun ra một ngụm máu vì uất.
“Được! Lý Phương, cô bênh hắn chứ gì?!”
Tôi không buồn giải thích, chỉ giơ điện thoại lên:
“Nếu anh còn không đi, tôi báo công an.”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, ôm đầy cơn giận mà bỏ đi.
Chưa đầy mười phút sau, tôi nhận được cuộc gọi từ con trai.
Giọng cậu ta đầy lo lắng, vừa nghe đã chất vấn:
“Mẹ lại cãi nhau với bố chuyện gì nữa thế?”
“Bố con nói gì với con?”
“Ông ấy nói mẹ vì đàn ông khác mà không cần cái nhà này nữa…”
“Ông ấy nói bậy!”
“Con cũng không tin lắm, hai người lớn rồi, đừng làm loạn nữa. Mẹ mau về đi.”
“Tôi và ông ấy đã ly hôn rồi. Đừng nhắc chuyện về nhà nữa.”
“Tại sao chứ?!”
Tôi im lặng. Con trai liên tục hỏi dồn.
Dù đến nước này rồi, tôi vẫn không nói nổi sự thật.
Tôi đành vội vàng tắt máy.
Vừa lau nước mắt, một chiếc khăn tay đã được đưa tới trước mặt tôi.
Tôi mới sực nhớ – người đàn ông ấy vẫn chưa đi.
“Xin lỗi, để anh phải chứng kiến chuyện buồn cười như vậy. Nếu anh bị thương, tôi sẽ đền tiền thuốc men.”
Anh ta vội xua tay:
“Không, không phải ý tôi như vậy…”
“Vậy… anh là…”
“Chào chị, tôi tên là Trương Vệ Dân. Chị có thể… cho tôi xin số điện thoại được không?”
10
Kể từ sau khi Trương Vệ Dân xin được số điện thoại của tôi, anh ấy chưa từng gọi một cuộc nào. Chỉ thỉnh thoảng ghé tiệm ngồi chơi, uống ly trà, trò chuyện vài câu rồi lặng lẽ rời đi.
Cho đến một đêm, khoảng nửa năm sau, anh ấy bất ngờ gọi điện, giọng vô cùng gấp gáp:
“Con dâu tôi sắp sinh rồi… Chị có thể đến bệnh viện giúp một tay không?”
Tôi vội vã lao đến viện. Ngoài phòng sinh, anh Trương và con trai anh ấy đang đứng ngồi không yên.
Thấy tôi, anh ta vừa mừng rỡ vừa ngượng ngùng:
“Thật xin lỗi… Vợ tôi mất mấy năm rồi, nhiều chuyện hai cha con chẳng biết nhờ ai. Lúc ấy chỉ nghĩ ngay đến chị.”
Tôi cười nhẹ:
“Anh tìm đúng người rồi đấy.”
Hơn mười tiếng sau, con dâu anh ấy sinh ra một bé trai bụ bẫm.
Tôi còn phải trông tiệm nên chỉ ở lại viện một ngày, rồi xin phép về.
anh Trương thấy tôi chuẩn bị đi, muốn giữ lại nhưng chẳng mở miệng được.
Tôi thấy rõ sự lúng túng của anh, liền trấn an:
“Tôi sẽ sắp xếp cho anh một cô y tá chăm bé chuyên nghiệp. Còn giỏi hơn tôi nhiều.”
Nghe vậy, lông mày anh giãn ra, gương mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
Từ lần đó, tôi và anh Trương gần gũi hơn hẳn.
Điều khiến tôi bất ngờ là: việc kinh doanh của tiệm bỗng tốt lên rõ rệt.
Ở nơi xa lạ thế này, chỉ trong vài ngày mà có cả chục khách tìm tới, tôi lập tức nghĩ là Lệ Lệ đã giới thiệu giúp.
Cầm giỏ trái cây đến cảm ơn, cô ấy ngơ ngác hỏi:
“Cậu cảm ơn nhầm người rồi đấy?”
Nếu không phải cô ấy… thì còn ai?
Một hôm, khi anh Trương ghé tiệm uống trà, tôi thử dò hỏi:
“Có phải… anh là người đã giới thiệu khách cho tôi không?”
Anh ta ngượng ngùng đỏ mặt, cười khẽ như một cậu trai vụng về.
Dù không nói, tôi cũng hiểu rõ câu trả lời.
Cửa tiệm ngày một đông khách, cuộc sống của tôi dần đi vào ổn định, những ký ức cũ cũng từ từ phai mờ.
Cho đến hôm đó…
Hứa Trạch Khải bất ngờ xuất hiện trước cửa tiệm — dẫn theo cả con trai, con dâu và đứa cháu nội.
Ba người — cùng nhau bước vào cuộc sống của tôi thêm một lần nữa.
11
Vừa thấy tôi, con dâu liền bế cháu nội đặt vào tay tôi.
Thằng bé vừa nhìn thấy tôi đã òa khóc.
Xem ra, nửa năm không gặp, nó đã chẳng còn nhận ra bà nội là ai nữa rồi.
Một nỗi xót xa âm thầm dâng lên trong lòng.
Hứa Trạch Khải khẽ ho một tiếng, con trai liền lên tiếng trước:
“Mẹ à, mẹ khởi nghiệp tụi con không phản đối, nhưng sao lại phải đến một thành phố xa lạ như thế này? Hay mẹ theo tụi con về đi. Ở quê có nhiều người quen, làm ăn cũng dễ hơn.”
Con dâu cũng phụ họa:
“Đúng đó mẹ, bé con sắp không nhớ nổi mẹ là ai rồi. Chẳng lẽ mẹ không nhớ cháu sao?”
Làm sao có thể không nhớ?
Mỗi đêm sau khi xong việc ở tiệm, nằm xuống giường là tôi lại lén mở WeChat, xem ảnh cháu nội trong những bài đăng của con dâu. Mỗi tấm tôi đã nhìn đến thuộc lòng.
Nhưng quay về… nghĩa là lại phải đối mặt với Hứa Trạch Khải.
Viên đá to tướng từng đè trong tim tôi, giờ mới khó khăn lắm mới gỡ ra được. Tôi không thể lại để nó chặn lối mình một lần nữa.
Thấy tôi im lặng, Hứa Trạch Khải cuối cùng cũng chịu hạ giọng, buông bỏ sĩ diện trước mặt các con.
“Vợ à, đừng giận nữa được không? Là anh sai, chuyện cũ bỏ qua đi. Em thật sự định bỏ rơi cái nhà này sao?”
Tôi nhìn anh ta, bình tĩnh nói:
“Em không bỏ cái nhà này. Em chỉ… không cần anh nữa.”
“Em…! Ngần này tuổi đầu rồi mà nói được câu đó sao?!”
Tôi đưa mọi người đi chơi vài ngày, trước lúc họ về, tôi nhét bao lì xì vào tay cháu nội:
“Về đi. Mẹ ở đây sống rất ổn. Sau này điều kiện tốt hơn, mẹ sẽ về thăm Tiểu Bảo thường xuyên.”
Thấy tôi kiên quyết như vậy, Hứa Trạch Khải ghé sát lại, thấp giọng hỏi:
“Nói thật đi… có phải em tìm được người mới rồi đúng không?”
Tôi khẽ cười, chẳng trả lời – cứ để anh ta đoán.
Những ngày sau đó, tôi tiếp tục sống trong guồng quay bận rộn nhưng đầy ý nghĩa.
Khi khách hàng nhiều, tôi còn đích thân đến làm người chăm sóc sau sinh.
Thì ra, chăm sóc người khác… hoàn toàn có thể nhận được thù lao xứng đáng.
Nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng ngày một tăng, tôi mới thấy rõ —
cuộc đời tôi, một lần nữa… đã thực sự bắt đầu lại từ đầu.