Chương 8 - Sinh Nhật Định Mệnh
“Tha thứ không có nghĩa là quên, càng không có nghĩa là mọi thứ có thể trở lại như trước. Đường đời của chúng ta… đã rẽ sang hai hướng khác từ lâu rồi.”
Ánh sáng trong mắt anh tắt ngay lập tức.
Tống Trì vịn bàn đứng dậy, người lảo đảo như mất hồn.
Anh nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng.
“Đứa bé… là con trai hay con gái…”
“Không quan trọng nữa.”
Tôi xoay người về phía phòng trong.
“Các anh đi đi. Nếu không, tôi gọi bảo vệ.”
Cuối cùng, họ rời khỏi.
Bóng lưng biến mất nơi đầu phố ẩm ướt, cong xuống, chật vật—không còn chút nào dáng vẻ kiêu ngạo ngày trước.
15
Về sau, quả nhiên Giang Vũ bị đưa đi.
Giang Triết dùng quan hệ, chuyển cô ta đến một thành phố rất xa ở phương Bắc, cắt phần lớn nguồn tài chính của cô ta.
Nghe nói lúc đi, cô ta vừa khóc vừa quậy, vừa chửi tôi phá hủy cuộc đời cô ta.
Còn Tống Trì—anh ta không ký vào giấy ly hôn.
Anh xé nó, rồi thông qua luật sư gửi lời cho tôi rằng:
Một nửa tài sản đứng tên anh—anh đã chuyển sang tên tôi. Bao gồm cả căn hộ nhìn toàn cảnh thành phố.
Anh nói anh không muốn ly hôn. Anh sẽ luôn chờ.
Tôi nhờ luật sư khởi kiện ly hôn theo đúng trình tự, chấp nhận phân chia tài sản.
Cái gì là của tôi, tôi lấy. Cái gì không phải của tôi, tôi không đụng đến một đồng.
Cuộc sống dường như thật sự yên ổn trở lại.
Tôi thuê một căn phòng nhỏ gần cửa hàng dạy đàn, quay về hướng Nam, có ban công đón nắng.
Tôi trồng vài chậu trầu bà, chúng phát triển rất tốt.
Ban ngày dạy bọn trẻ chơi đàn, buổi tối tự mình đọc sách, nghe tiếng mưa rơi.
Thỉnh thoảng nhớ đến ba mẹ, nhớ khi họ còn sống, trong nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười.
Tôi cứ nghĩ… mọi chuyện cuối cùng cũng khép lại rồi.
Cho đến một chiều cuối tuần hôm đó.
Tôi đi siêu thị mua đồ về, tay xách túi bước vào hành lang tòa nhà mờ tối.
Đèn cảm ứng bị hỏng đã lâu, chẳng ai sửa.
Đi đến khúc cua tầng hai, bất ngờ một bóng người lao ra từ trong bóng tối.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt.
Giây sau, một lưỡi dao lạnh buốt kề sát cổ tôi.
“Giang Nhược!”
Giọng Giang Vũ vang lên bên tai, ngập tràn oán hận: “Mày hủy hoại tất cả của tao!”
Cô ta uống quá nhiều, đứng còn không vững, nhưng tay cầm dao lại rất chắc.
Lưỡi dao dí sát vào da, đau rát.
“Mày tưởng tống tao đi rồi là thắng sao?”
Cô ta cười khẩy, hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi: “Tao nói cho mày biết—những gì tao
không có được, mày cũng đừng hòng! Tống Trì là của tao! Danh phận tiểu thư Giang gia
cũng là của tao! Mày là cái gì? Một đứa không cha mẹ, bị người ta bỏ rơi!”
Tôi không nhúc nhích.
Túi nilon rơi xuống đất, mấy củ khoai lăn lóc.
“Tao rạch nát mặt mày, xem còn ai cần mày nữa.”
Cô ta lẩm bẩm, lưỡi dao bắt đầu di chuyển: “Hoặc là… tao giết mày, sau đó ra đầu thú, nói tao bị điên. Mày nói xem, anh trai có tha thứ cho tao như trước không? Có lại thương tao không?”
Cầu thang im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở dốc của cô ta và nhịp tim tôi.
“Anh ấy sẽ không.” Tôi bình tĩnh đáp.
“Câm miệng!” Cô ta hét lên như phát điên, giơ tay định chém xuống.
Đúng khoảnh khắc ấy, một bóng người từ dưới cầu thang lao vọt lên, đâm sầm vào cô ta!
Là Giang Triết.
Giang Vũ bị húc mạnh, loạng choạng ngã xuống, con dao văng ra ngoài.
Cô ta gào lên bò dậy, như con thú bị chọc điên, nhào tới Giang Triết, móng tay cào loạn vào mặt anh ta.
“Mày lại giúp nó! Mày lại giúp nó! Em gái mày là tao! Tao mới là em mày!”
Giang Triết đè được cô ta xuống, nhưng Giang Vũ đã mất hết lý trí, đá, cắn, giãy giụa như điên.
Giữa lúc hỗn loạn, cô ta chộp được con dao rơi dưới đất.
Không chút do dự, cô ta cầm dao đâm thẳng về phía tôi.
Giang Triết không nghĩ gì nhiều, lập tức xoay người chắn trước tôi.
Con dao cắm phập vào lưng anh ta.
Cơ thể anh cứng lại.
Giang Vũ chết lặng, nhìn bàn tay dính máu, lại nhìn áo sơ mi của anh trai đang dần nhuộm đỏ, vẻ điên dại trên mặt biến thành sợ hãi.
“Anh… anh ơi…”
Cô ta thả dao, lùi về sau.
“Em không cố ý… em không định…”
Giang Triết từ từ ngã xuống, máu loang dưới người.
Tôi quỳ xuống, ấn chặt vết thương của anh.
Máu nóng, tuôn không ngừng.
Anh nhìn tôi, gương mặt nhanh chóng tái nhợt, nhưng vẫn cố gượng nở một nụ cười.
“Đừng sợ, Nhược Nhược… lần này, anh đã bảo vệ được em rồi…”
16
Tiếng còi xe cứu thương hú xa rồi gần.
Giang Vũ bị cảnh sát đến bắt đi, lúc đi vẫn còn la hét, nói năng loạn xạ.
Giang Triết được đưa lên cáng, ánh mắt vẫn không rời tôi cho đến khi cửa xe đóng lại.
Tôi ngồi ở hành lang bệnh viện suốt đêm.
Ca phẫu thuật thành công.
Vết đâm không trúng chỗ hiểm, nhưng mất máu quá nhiều, anh cần thời gian hồi phục dài.
Sáng hôm sau, tôi vào phòng bệnh.
Anh đã tỉnh, nằm sấp trên giường, lưng quấn băng trắng dày.
Thấy tôi, ánh mắt anh sáng lên một chút, rồi lại dần tối xuống.
“Em… không sao chứ?” Giọng anh yếu ớt.
“Không sao.” Tôi đứng cuối giường, không lại gần.
Bầu không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Anh cố gắng mở miệng: “Tiểu Vũ… anh sẽ lo. Anh sẽ đưa nó đến nơi cần đến.”
“Đó là việc của anh.” Tôi đáp.
Ánh mắt anh tối thêm vài phần: “Em… còn hận anh không?”
Tôi nhìn ra cửa sổ, trời đang dần sáng lên.
“Tôi không hận nữa.”
“Vậy thì…”
“Nhưng tôi cũng sẽ không quay về.”
Tôi thu lại ánh nhìn, hướng về anh.
“Giang Triết, cứ thế này đi. Anh sống cuộc đời thiếu gia nhà họ Giang của anh, tôi làm giáo viên dạy đàn của tôi. Thi thoảng biết người kia vẫn sống tốt, vậy là đủ.”
Anh nhắm mắt, khóe mắt rịn ướt, lăn xuống mai tóc.
“Được… chỉ cần em bình an là được.”
Tôi quay người rời khỏi.
Vừa đến cửa, nghe thấy giọng anh rất khẽ.
“Nhược Nhược… xin lỗi.”
Tôi không quay đầu lại.
Ra khỏi bệnh viện, ánh nắng chói chang.
Thành phố bắt đầu tỉnh giấc, hàng quán ăn sáng tỏa khói nghi ngút, học sinh đeo cặp lưng bước qua đường.
Điện thoại rung.
Là tin nhắn từ Tống Trì—một đoạn rất dài.
Hối lỗi. Hồi tưởng. Cam kết. Cầu xin.
Tôi đọc xong, không trả lời. Chặn số.
Luật sư nói, phán quyết ly hôn sẽ sớm có hiệu lực. Tài sản cũng đã chia xong.
Tôi đến cửa hàng đàn, tưới cây trầu bà, lau sạch bàn phím đàn, chuẩn bị cho lớp học hôm nay.
Học sinh đầu tiên là một bé gái bảy tuổi, tóc tết hai bên, cười lên có lúm đồng tiền.
Con bé đánh bài Dành cho Elise, ngón tay non nớt gõ ra những nốt nhạc đơn giản.
Tôi lắng nghe, bỗng nhớ lại ngày xưa mẹ từng ngồi bên cạnh, cầm tay tôi, dạy từng nốt một.
Lúc ấy, ánh nắng chiếu lên phím đàn, ba ngồi trong phòng khách đọc báo, anh trai nằm bò dưới sàn lắp mô hình.
Mẹ nói: “Nhược Nhược, âm nhạc là món quà con tặng cho chính mình. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, con vẫn luôn có nó ở bên.”
Tôi khẽ xoa đầu cô bé: “Con đánh rất tốt.”
Con bé ngẩng đầu lên cười với tôi.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại.
Ngoài cửa sổ, những tàu lá chuối lại xanh mướt. Mùa mưa dầm sắp kết thúc.
Cuộc sống của tôi… vừa mới bắt đầu.
Từ trước đến nay, người thật sự yêu thương tôi—chỉ có ba mẹ.
Nhưng như vậy… là đủ rồi.
Hết