Chương 5 - Sinh Nhật Định Mệnh
“Anh dung túng Giang Vũ khiêu khích tôi. Anh lựa chọn tin cô ta thay vì tin tôi. Anh ép tôi
giao ra dây chuyền mẹ tôi để lại… Anh nghĩ mấy chuyện đó, sau này chỉ cần một câu qua rồi, đừng làm ầm lên’ là xóa sạch được hết sao?”
“Vậy em muốn anh làm gì?!” Anh ta mất kiên nhẫn, tay còn lại cũng túm lấy vai tôi.
“Xin lỗi? Anh xin lỗi! Anh với Giang Vũ không có gì cả! Dây chuyền anh cũng lấy lại rồi! Em còn muốn gì nữa?!”
“Tôi muốn anh cút.” Từng chữ tôi nói ra đều rắn như đá.
“Cút khỏi cuộc đời tôi, hoàn toàn biến mất.”
Anh ta đứng sững tại chỗ, không thể tin nổi mà nhìn tôi.
Mưa xối xả tràn qua gương mặt anh ta, trong mắt hiện rõ sự hoảng loạn. “Chỉ vì một nụ hôn
nực cười đó thôi sao? Giang Nhược, bốn năm của chúng ta… không bằng một sai lầm đó à?”
“Đó không phải sai lầm.”
Tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, ngay cả sức để tranh cãi cũng dần cạn kiệt. “Đó là giọt nước
tràn ly. Là sợi rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà. Làm tôi nhìn rõ anh… và cả chính bản thân
mình. Tôi không còn yêu anh nữa, Tống Trì, nghe rõ chưa? Tôi… không… yêu… nữa.”
Sắc mặt anh ta trắng bệch, tay đang nắm vai tôi cũng run lên bần bật. “Em nói gì? Nói lại lần nữa?”
“Tôi không còn yêu anh nữa.” Tôi lặp lại, rõ ràng, dứt khoát.
“Vậy nên, đừng đi theo tôi, cũng đừng tìm tôi nữa. Chúng ta chấm dứt rồi.”
Tôi gạt mạnh tay anh ta ra, lần này anh ta không giữ lại nữa, chỉ lảo đảo lùi về sau một bước.
Tôi không quay đầu, cứ thế bước vào màn mưa mỗi lúc một dày đặc hơn.
Lưng tôi thẳng tắp, bước chân không hề ngập ngừng.
Tôi biết anh ta đang nhìn theo tôi từ phía sau, ánh mắt nóng rực như sắt nung, in hằn lên lưng tôi.
Nhưng… điều đó giờ không còn quan trọng.
Cơn đau dưới bụng dường như dữ dội hơn, tôi nghiến răng chịu đựng.
Ảo ảnh cuối cùng trong lòng tôi về mùa hè mười tám tuổi—cũng như chính tôi ngày đó—đã bị cơn mưa này gột rửa sạch sẽ.
Tống Trì đứng trước bức tường kính lớn của căn hộ, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc cháy gần hết.
Anh ta giữ nguyên tư thế đó rất lâu, từ khi màn đêm buông xuống cho đến khi ánh đèn sáng rực khắp thành phố.
Anh nghĩ—Giang Nhược chắc sẽ quay lại thôi.
Cái nhà trọ rẻ tiền đó cô ấy ở không được bao lâu. Số tiền tiết kiệm ít ỏi kia không chống đỡ nổi thực tế.
Lòng tự trọng cố chấp của cô ấy chẳng đáng một xu trước cuộc sống.
Anh hiểu cô ấy. Cô ấy không thể rời xa anh.
Anh dụi tắt điếu thuốc, quay người nhìn quanh căn hộ.
Phòng khách vẫn còn bình hoa hướng dương cô ấy cắm tuần trước, hoa đã bắt đầu héo.
Trên bàn ăn vẫn là chiếc cốc sứ cô thường dùng, vành cốc bị mẻ một góc.
Anh từng bảo thay cái mới, cô không chịu, nói là dùng quen rồi.
Sofa vẫn còn phủ tấm chăn len màu xám cô hay cuộn vào mỗi khi đọc sách.
Đọc một hồi là ngủ quên, anh phải bế cô về phòng không biết bao nhiêu lần.
Không khí vẫn vương lại mùi dầu gội nhè nhẹ của cô.
Mọi thứ đều chưa thay đổi. Chỉ là… cô không về nữa.
Chiếc điện thoại yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Anh mở màn hình—không có tin nhắn, không có cuộc gọi nhỡ.
Bỗng nhiên anh nhớ ra… Trước đây, mỗi lần anh về muộn, điện thoại đều có tin nhắn từ cô, hỏi mấy giờ về, dặn anh đừng uống nhiều rượu.
Anh từng thấy phiền, thường trả lời qua loa.
Giờ… đến cả người để anh qua loa cũng không còn nữa.
Sự bất an như dây leo nhỏ, âm thầm quấn chặt lấy trái tim anh.
Anh đi vào phòng ngủ. Tủ quần áo, quần áo của cô đã mất một nửa.
Những gì còn lại… toàn là váy vóc đắt tiền do anh mua.
Còn mấy bộ đồ cũ bạc màu cô tự mua, đều biến mất.
Bàn trang điểm, cây son rẻ tiền cô hay dùng—cũng không thấy đâu.
Cô đem đi tất cả những thứ thuộc về “Giang Nhược”. Còn những gì anh cho—cô để lại hết.
Nhận thức này khiến anh thấy bực bội một cách khó hiểu.
Anh nhớ lại bốn năm trước, cô co mình trong kho chứa tối tăm nhà họ Giang, lặng lẽ khóc, tay ôm chặt quyển album cũ mẹ để lại.
Khi ấy cô giống như một con mèo nhỏ ướt sũng trong mưa, chẳng có gì trong tay.
Chính anh đã đưa cô ra khỏi nơi đó, mua cho cô quần áo, trang sức, cho cô một căn hộ cao cấp có thể nhìn xuống toàn thành phố.
Anh nghĩ cô phải biết ơn anh, phải bám lấy anh như cọng rơm cứu mạng.
Thế mà cô lại dám… buông tay.