Chương 9 - Sinh Nhật Đáng Nhớ Trong Cuộc Hôn Nhân Đổ Vỡ
Tôi nhìn ông ấy một lúc.
Ông ấy đã già rồi.
Tôi cũng vậy.
Lúc còn trẻ, cuộc sống khổ cực, có lẽ vì khổ quá nên người ta chỉ nghĩ làm sao để sống cho qua ngày.
Đến khi sống ổn rồi, mới bắt đầu nghĩ — sống là vì điều gì.
Cũng tốt thôi.
Lúc ông ấy tỉnh lại, nhìn thấy tôi, trong mắt đầy ngỡ ngàng lẫn hoài niệm.
“Anh mơ thấy chuyện hồi xưa.”
Tôi nhìn vào từng giọt dịch truyền đang tí tách chảy.
“Vậy à?”
Ông ấy cười yếu ớt.
“Hồi đó em có hai bím tóc, đen nhánh và bóng mượt…”
Ông ấy lộ ra vẻ hoài niệm.
“Sau này để mua sách cho anh, em đem tóc đi bán. Rồi có con, em bảo gội đầu phiền phức, nên không để tóc dài nữa.”
Ông ấy nhìn tôi, tôi cũng mỉm cười.
Sau khi ly hôn, tôi bắt đầu nuôi tóc dài.
Gần đây còn đi làm tóc — uốn, nhuộm, dưỡng — cả người như trẻ lại mười tuổi.
Ông ấy cũng tự cười chế giễu.
“Em sống với anh, chưa từng có ngày nào dễ chịu…”
Tôi ngắt lời ông ấy.
“Chuyện cũ rồi, đừng nhắc nữa.”
Ai mà không thích xinh đẹp?
Ai mà chẳng mong tay không dính nước lã, ai lại muốn móng tay lúc nào cũng lấm bùn?
Chỉ là vì cuộc sống mà thôi.
Cực khổ, vất vả.
Kết hôn là vậy, ly hôn cũng là vậy.
“Chúng ta phải bước tiếp về phía trước.”
Mỗi bước, đều không thể quay đầu lại.
Ông ấy nhắm mắt, ho khẽ hai tiếng.
“Em đúng là người tàn nhẫn.”
Tôi không muốn cãi, cũng lười tranh luận với ông ấy.
Chẳng bao lâu sau ông ấy lại ngủ thiếp đi.
Tôi không ở lại chăm sóc ông ấy.
Con trai vẫn phải đi làm, nên đã thuê một người chăm sóc chuyên nghiệp.
Một tháng năm nghìn tệ.
Con trai nói người đó chăm rất tận tâm, đáng đồng tiền.
Nó hơi ngại ngùng.
“Mẹ à, chăm người khác nhìn thì đơn giản, thật ra cũng cần tay nghề lắm đấy.”
Tôi bật cười.
Hôm Lục Thành Viễn xuất viện, ông ấy gọi điện cho tôi.
Nói rằng:
“Xin lỗi em.”
Xin lỗi vì điều gì?
Tôi cũng chẳng rõ, có lẽ chính ông ấy cũng không rõ.
Quá nhiều năm, quá nhiều chuyện.
Có lúc không phân rõ là có oán hận hay không, có lẽ là có.
Nhưng giờ mọi thứ đều đã qua rồi.
“A Ngọc, em sống cho tốt nhé.”
Tôi nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, tháo kính lão xuống.
“Ừ, tôi sẽ sống thật tốt.”
12
Bệnh của ông ấy đã khỏi.
Nhưng con người lại ngày càng trầm lặng.
Con trai nói, ông ấy cứ mỗi ngày trôi qua lại càng ít nói.
Cũng chẳng còn niềm vui.
Nó kể với tôi chuyện đó khi tôi đang đứng trước Thiên An Môn.
Tôi đã tham gia một đoàn du lịch.
Đi được nhiều nơi.
Năm sáu mươi lăm tuổi, tôi học bơi.
Năm sáu mươi sáu, tôi đến Vân Nam sống một thời gian.
Năm sáu mươi tám, tôi trở về, trên đường nhặt được một con mèo.
Nó cũng là một con mèo già rồi.
Bác sĩ nói nó khoảng tám tuổi, còn bị què một chân.
Tôi mỉm cười hỏi:
“Mèo sống được bao lâu?”
Bác sĩ bảo mèo thường sống khoảng mười lăm năm, sống thọ thì hơn hai mươi lăm.
Tốt rồi, tôi năm nay sáu mươi tám. Nếu nó là mèo con, tôi còn không dám nuôi.
Tôi ôm nó về nhà.
“Nếu sau này hai ta được chôn cùng một chỗ, xuống đất rồi, tôi ôm cậu đi, cậu khỏi lo đi chậm.”
Nó trở thành gia đình mới của tôi.
Tôi đặt tên nó là “Tân Sinh” — cuộc sống mới.
Tân Sinh từng bị thương khi lang thang, không sống được quá lâu, mười ba tuổi thì mất.
Tôi mua sẵn một mảnh đất làm nơi an nghỉ, chôn nó trước.
Trên đường từ nghĩa trang đi ra, tôi tình cờ đi ngang mộ của Lục Thành Viễn.
Ông ấy mất trước Tân Sinh, vài năm cuối già đi rất nhanh, chỉ sau một trận bệnh — nói đi là đi.
Ông từng dặn dò kỹ càng, phải chôn cùng nghĩa trang với tôi, nhưng đừng đặt quá gần.
“Anh có lỗi với em, không còn mặt mũi nào nằm cạnh em đâu…”
“Nhưng đừng xa quá, lỡ trời mưa dột mái, anh còn sửa được cho em…”
Tôi lau tấm ảnh trên bia mộ của ông.
Rồi đứng thẳng dậy.
Không ngoái đầu lại, tiếp tục bước về phía trước.