Chương 7 - Sinh Nhật Đáng Nhớ Trong Cuộc Hôn Nhân Đổ Vỡ

“Anh từng nói với học sinh của anh: trồng cây, thời điểm tốt nhất là mười năm trước, sau đó là bây giờ.”

“Chúng ta không thể quay về quá khứ, nên tôi phải nắm lấy hiện tại.”

Tôi bước qua anh ta, tiến vào cục dân chính.

Lúc ký giấy, anh ta không làm như tôi nói — để tôi ra đi tay trắng.

Dĩ nhiên, pháp luật cũng không cho phép.

Tôi nhận 90% số tiền tiết kiệm, căn nhà để lại cho anh ta.

Tôi còn xin lấy lại chậu hành mình trồng ở ban công.

Khi theo anh ta về nhà lấy đồ, tôi bị cảnh tượng trong nhà làm cho giật mình.

Mọi thứ bừa bộn, bát đĩa ngâm đầy trong bồn rửa, dưới đất còn có một chiếc vớ vứt lăn lóc.

Ga giường và áo khoác thì nhét lẫn trong máy giặt.

Tủ quần áo nhìn như vừa bị trộm lục tung.

Anh ta nhặt chiếc vớ lên.

“Em không có ở đây, chuyện gì cũng loạn hết cả. Anh chẳng tìm được gì cả.”

Tôi không đáp, đi ra ban công, ôm lấy chậu hành của mình.

Anh ta lẽo đẽo theo sau.

Lúc tôi chuẩn bị ra khỏi cửa, anh ta lại hỏi một lần nữa.

“A Ngọc, anh biết anh sai rồi, sau này anh sẽ đối xử tốt với em. Chúng ta đừng ly hôn nữa, được không?”

Tôi khựng lại.

“Anh không phải biết mình sai rồi. Anh chỉ là đang thiếu một người giúp việc.”

Mà còn là giúp việc không lương.

Anh ta lắc đầu, nói không phải.

Nhưng tôi không còn muốn nghe nữa.

Có lẽ giữa chúng tôi vẫn còn một chút tình nghĩa từng gắn bó suốt bao năm.

Nhưng so với tự do và tôn trọng, những thứ đó chẳng là gì cả.

9

Tôi cầm tiền, mua một căn hộ nhỏ.

Người con trai từng không ngăn chúng tôi ly hôn lại tìm đến.

Buổi tối, nó chặn tôi trước cửa căn hộ mới.

Vừa thấy tôi, nó cau có gọi một tiếng “Mẹ.”

Rồi bắt đầu than phiền.

“Mẹ cứ phải ly hôn, lại còn mua thêm một căn nhà, phí tiền biết bao nhiêu. Giờ nhà có lên giá đâu, giữ tiền dưỡng già không tốt hơn à? Làm mấy chuyện vớ vẩn.”

Tôi mở cửa, nó tự tiện bước vào, ngồi phịch xuống ghế sofa, thậm chí còn chẳng thay giày.

Nó nhìn tôi.

“Thôi được rồi mẹ, ba con biết sai rồi, mẹ cũng đừng ầm ĩ nữa. Con tìm một bên môi giới, mình bán nhà đi, mẹ về nhà là xong.”

Tôi giữ tay nó lại, không cho bấm điện thoại.

“Không bán.”

Nó bắt đầu cáu.

“Mẹ!”

Tôi nhìn nó.

“Lục Dục, tiếng ‘mẹ’ này, là mẹ dạy con gọi bao lần con mới biết nói được. Là mẹ dạy con cầm đũa, đánh răng, rửa mặt, dạy con tập đi, tập đạp xe, dạy con biết chào hỏi người khác.”

Nó khựng lại.

“Mẹ, mẹ nói cái này làm gì?”

Tôi buông tay, ngồi xuống bên cạnh.

“Lúc mẹ không biết dùng điện thoại thông minh, con không dạy mẹ, vì con bận, mẹ không trách.”

Nó cúi mặt, ngượng ngùng.

“Mẹ không biết viết chữ, không ký được tên, con mất kiên nhẫn giục mẹ nhanh lên, mẹ cũng không trách, vì mẹ chưa học.”

“Mẹ đi lạc đường, có lúc lỡ tay đăng ký sai gói cước điện thoại, tiêu nhầm tiền, con giận, mẹ cũng không trách.”

Khuôn mặt nó càng lúc càng đỏ.

Giọng cũng nhỏ dần.

“Mẹ…”

Tôi thở dài.

“Lục Dục à, mẹ không cầu con dạy mẹ, mẹ chỉ xin con, đừng cản mẹ khi mẹ tự học được không?”

Tôi vỗ nhẹ vào tay nó.

“Con lớn rồi. Còn mẹ thì chưa kịp lớn, đã làm mẹ mất rồi. Bây giờ mẹ chỉ muốn được lớn lên lại một lần nữa, vậy có sai không?”

Nó cứng họng.

Một lúc sau, chỉ im lặng ôm lấy tôi.

“Mẹ cứ sống theo ý mẹ đi. Nếu thiếu tiền, con sẽ đưa.”

Tôi mỉm cười.

Nó gãi đầu bước ra ngoài. Đến thang máy, nó do dự một chút.

“Mẹ… xin lỗi.”

Tôi không nói “không sao đâu.”

Chỉ lặng lẽ nhìn con rời đi.

10

Sau nửa năm ly hôn với Lục Thành Viễn, tôi thi đậu chứng chỉ, trở thành một bảo mẫu chăm sóc mẹ và bé sau sinh.

Công việc này không dễ mà có được.

Tôi càng thêm trân trọng.

Dần dần, tôi bắt đầu có chút tiếng tăm.

Có người còn chặn tôi lại hỏi khi nào mới kết thúc hợp đồng ở gia đình trước, trong lòng tôi không khỏi thấy tự hào và vui sướng.

Năm mươi tám tuổi, tôi đã trở thành một phụ nữ đi làm.

Một bảo mẫu chuyên nghiệp.

Thậm chí còn có cả kỳ nghỉ phép năm.

Còn được đi team-building cùng công ty.

Đi cùng mọi người, tuy không đi xa, nhưng nhìn thấy những cảnh vật khác biệt cũng khiến tâm trạng phấn chấn.

Tôi còn đăng ký học ở trường đại học dành cho người lớn tuổi.

Không phải để học cao hiểu rộng, chỉ là muốn biết thêm chút gì đó.

Tôi còn học được nhảy quảng trường, theo các bà mẹ chủ nhà học thêm vài bài thể dục nhẹ.

Cuộc sống dần trở nên phong phú.

Tôi cũng không còn thời gian để xem mấy bộ phim ngắn nữa.

Dù có xem,

thì giờ tôi cũng không còn cần chìa tay ra xin ai 9 tệ 9 nữa — tôi có thể tự bỏ tiền, và tôi cũng biết cách.

Tôi không gặp lại Lục Thành Viễn.