Chương 5 - Sinh Nhật Đặc Biệt Của Lâm Du
12
Để trốn tránh việc bị gia đình hối thúc chuyện cưới xin, tôi bắt đầu tích cực tham gia các hoạt động của câu lạc bộ trong trường, lấy lý do là “mở rộng quan hệ xã hội”, nhưng thực ra là muốn tìm một chỗ yên tĩnh để trốn.
Tôi tham gia vào Hội Tình Nguyện viên của trường.
Ở đó, tôi gặp Trần Nhiên.
Trần Nhiên là đàn anh khoa Kinh tế – Quản trị, trên tôi một khóa.
Anh không phải kiểu đẹp trai khiến người ta ngẩn ngơ, mà là nét mặt sạch sẽ, dễ chịu, đeo kính gọng đen, khi cười có hai lúm đồng tiền mờ mờ, vô cùng ấm áp.
Anh cư xử khiêm nhường, làm việc cẩn trọng, đối xử chân thành với mọi người.
Chúng tôi thân nhau hơn trong một lần đi làm tình nguyện ở viện dưỡng lão.
Anh kiên nhẫn gọt táo cho các cụ, ân cần dạy họ nhận mặt chữ; ánh nắng chiếu lên người anh, khiến cả con người anh như đang phát sáng.
Khoảnh khắc ấy, tôi thừa nhận, mình có chút rung động.
Đây là một chàng trai bình thường, giống tôi, nhưng luôn cố gắng bằng cách của mình để khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
Anh không có khí thế bá đạo của rồng tộc, không có sự quyến rũ mê hoặc của hồ tộc, cũng không có sức mạnh siêu phàm của người tu chân.
Anh chỉ có một trái tim hiền lành, ấm áp.
Và đó chính là điều tôi khao khát nhất.
Chúng tôi bắt đầu cùng nhau lên thư viện, cùng ăn ở căn-tin, cùng đi dạo trong khuôn viên trường.
Mọi thứ diễn ra như một mối tình sinh viên bình thường nhất: giản dị nhưng đẹp đẽ.
Thế nhưng, tôi đã quên rằng, sau lưng mình là ba “người giám hộ” chẳng hề bình thường.
Buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và Trần Nhiên diễn ra ở một nhà hàng nhỏ bên ngoài trường.
Chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ, tôi ngẩng đầu lên… và nhìn thấy ở quán cà phê bên kia đường có ba người đang ngồi.
Ba tôi đeo kính râm, giả vờ đọc báo… nhưng tờ báo lại cầm ngược.
Mẹ tôi đội mũ vành rộng, giả vờ uống cà phê… nhưng ly thì trống rỗng.
Anh tôi đeo tai nghe, giả vờ nghe nhạc… nhưng ánh mắt như radar, khóa chặt về phía chúng tôi.
Tôi: “…”
Tôi ôm trán, cảm giác huyết áp tăng vọt.
Tôi kiếm cớ đi vệ sinh, rồi lao sang quán cà phê đối diện.
“Ba! Mẹ! Anh! Mấy người đang làm gì vậy?!”
Tôi nén giọng gằn từng chữ.
“Khảo sát.” – Ba tôi nói gọn lỏn.
“Sơ thẩm.” – Mẹ tôi bổ sung.
“Điều tra lý lịch.” – Anh tôi chốt hạ.
Anh tôi thì càng thẳng thừng hơn.
Tôi tức đến mức muốn nổ tung tại chỗ:
“Mấy người như vậy sẽ dọa anh ấy chạy mất! Anh ấy chỉ là một người bình thường thôi!”
“Bình thường mới tốt chứ!”
Mắt mẹ tôi sáng rực:
“Người thường thì vững vàng, không nhiều mưu mẹo. Mẹ vừa bấm đốt ngón tay tính thử, đứa nhỏ này mệnh cách không tồi, tuy không phú quý giàu sang nhưng cả đời bình an thuận lợi, là một mối lương duyên tốt.”
Ba tôi cũng gật đầu:
“Ừ, ba vừa quan sát khí sắc của cậu ta, ngay ngắn ôn hòa, không có tà khí. Chỉ là cơ thể hơi yếu, sau này ba sẽ tặng cho nó hai sợi râu rồng ngâm rượu, đảm bảo long tinh hổ mãnh.”
Anh tôi thì đưa cho tôi một vật nhỏ hơn cả USB:
“Đây là mẫu mới nhất của thiết bị giám sát và nghe lén thời gian thực, bỏ vào túi cậu ta là chúng ta có thể biết ngay lập tức mọi lời nói và hành động của hắn.”
Tôi giật lấy cái máy nghe lén ấy, ném trả lại cho anh.
“Tôi xin mấy người đấy! Hãy để tôi yêu đương như một người bình thường, được không?!”
Tôi gần như gào lên.
Ba người nhìn tôi, đều ngẩn ra.
Ba tôi lặng lẽ gấp tờ báo, mẹ tôi tháo mũ, anh tôi cũng gỡ tai nghe xuống.
Họ nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, vẻ mặt trở nên lúng túng.
“Con gái… con đừng giận.”
Ba tôi nhỏ giọng, “Chúng ta cũng… cũng chỉ lo cho con thôi.”
“Đúng thế, Du Du,” mắt mẹ tôi cũng hơi đỏ, “Con đơn thuần như vậy, chúng ta sợ con bị lừa.”
Anh tôi im lặng hồi lâu mới mở miệng:
“Xin lỗi.”
Nhìn ba người họ như những đứa trẻ vừa làm sai, cơn giận trong tôi chợt tan biến.
Tôi biết họ yêu tôi, chỉ là cách yêu của họ… quá “hardcore” mà thôi.
Tôi thở dài, giọng dịu xuống:
“Con biết mọi người là vì con. Nhưng ba, mẹ, anh… con đã lớn rồi. Con là một người bình thường, con cũng muốn sống một cuộc sống bình thường, yêu một mối tình bình thường.”
“Mọi người có thể không hiểu, nhưng xin hãy tôn trọng con, được không?”
“Hãy cho con chút không gian, để con tự thử, tự cảm nhận. Dù sau này có bị tổn thương… thì đó cũng là trải nghiệm của riêng con.”
Ba người trầm mặc.
Hồi lâu sau, ba tôi mới gật đầu:
“Được. Chúng ta hứa với con.”
“Chúng ta… sẽ không xen vào nữa.”
13
Có được lời hứa của gia đình, tôi thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ quay lại tiếp tục buổi hẹn với Trần Nhiên.
Trần Nhiên dường như hoàn toàn không nhận ra vừa rồi đã diễn ra một “cuộc họp gia đình” đầy kịch tính.
Thấy tôi quay lại, anh cười hỏi:
“Sao em đi lâu thế?”
“Không có gì, gặp vài người quen, nói chuyện mấy câu.”
Tôi trả lời qua loa.
Mối quan hệ của chúng tôi cứ thế, qua từng buổi hẹn bình dị, tự nhiên trở nên rõ ràng.
Không có lời tỏ tình chấn động, chỉ là vào một đêm trăng sáng, trên con đường tản bộ về ký túc, anh nắm lấy tay tôi.
Bàn tay anh ấm áp và khô ráo.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy vô cùng an tâm.
Những ngày ở bên Trần Nhiên, giản đơn nhưng hạnh phúc.
Anh nhớ cả chu kỳ kinh nguyệt của tôi, chuẩn bị sẵn nước đường đỏ và miếng dán giữ nhiệt.
Anh giúp tôi khoanh vùng kiến thức, làm ghi chú trước kỳ thi.
Khi tôi vừa xem phim vừa khóc sướt mướt, anh vụng về đưa khăn giấy, rồi ngồi cạnh cùng mắng nam phụ.
Những điều này… là thứ mà những người thân “thần thông quảng đại” của tôi không thể cho tôi.
Họ có thể cho tôi cả thế giới, nhưng lại không thể trao cho tôi sự dịu dàng mộc mạc của một người bình thường.
Tất nhiên, dù gia đình đã hứa không can thiệp, “động tác nhỏ” vẫn xảy ra không ngừng.
Ví dụ, có lần Trần Nhiên bị trật chân khi chơi bóng rổ, hôm sau ba tôi “tình cờ” gặp anh trên đường và tặng một chai rượu thuốc “bí phương gia truyền”.
Sau khi bôi, hôm sau anh đã chạy nhảy bình thường, chính bản thân còn hoảng hốt.
Hoặc như khi anh tham gia một cuộc thi khởi nghiệp quan trọng, vì căng thẳng mà không nói nên lời trong phần bảo vệ ý tưởng.
Mẹ tôi “tình cờ” đi ngang qua phía sau dãy ghế giám khảo, khẽ mỉm cười khích lệ.
Trần Nhiên kể lại rằng lúc đó, anh cảm giác như kinh mạch thông suốt, đầu óc sáng rõ, lời lẽ tuôn trào, và cuối cùng giành giải nhất.
Còn anh tôi, phát hiện máy tính của Trần Nhiên cấu hình quá thấp, chơi game hay giật lag, liền dùng danh nghĩa “chương trình bốc thăm trúng thưởng của cửa hàng máy tính” gửi tặng cho anh một chiếc Alienware cấu hình đỉnh cao.
Trần Nhiên luôn nói mình thật may mắn, từ khi quen tôi thì chuyện tốt liên tiếp xảy đến.
Mỗi lần nghe vậy, tôi chỉ mỉm cười, không đáp.
Ngốc ạ, đó đâu phải là may mắn.
Đó là gia đình tôi… đang dùng cách của họ, vụng về mà yêu thương anh.
14
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Trần Nhiên đều ở lại thành phố này.
Tôi vào làm ở một công ty bình thường, trở thành một nhân viên văn phòng bình thường.
Còn Trần Nhiên thì dùng số tiền thưởng từ cuộc thi, cùng vài người bạn mở một công ty công nghệ nho nhỏ.
Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, và chuyện “ra mắt gia đình” cũng được đưa lên lịch.
Tôi bắt đầu chuẩn bị tâm lý cho ba mẹ và anh trai… trước hẳn một tháng.
“Ba, đến lúc đó nhất định không được để lộ sừng!”
“Mẹ, đuôi! Đuôi nhất định phải thu lại!”
“Anh, không được ra tay! Không được tỏa khí thế! Không được dùng ánh mắt giết người!”
Ba người bị tôi lải nhải đến mức tai sắp mọc chai, liên tục cam đoan — nhất định sẽ diễn vai “người thường” còn thuần hơn cả người thường.
Ngày gặp mặt, tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, thậm chí còn căng hơn cả lần bị Hội Tìm Kiếm Chân Lý bắt cóc năm xưa.
Trần Nhiên cũng không khá hơn, anh mặc bộ vest đắt nhất của mình, chải tóc gọn gàng không một sợi lệch, còn mang theo cả đống thực phẩm chức năng “người lớn tuổi ai cũng thích” để làm quà.
Chúng tôi hẹn nhau ở một phòng riêng của nhà hàng Trung Hoa.
Khi tôi đẩy cửa bước vào, thấy ba mẹ và anh trai đã ngồi ngay ngắn.
Ba tôi mặc bộ Trung Sơn mà ông thích nhất, vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng bày ra khí chất uy nghiêm của một ông bố vợ.
Mẹ tôi mặc chiếc sườn xám tao nhã, mỉm cười dịu dàng, trông hệt như một quý phu nhân hiền từ.
Anh tôi thì mặc đồ thường ngày, cúi đầu nghịch điện thoại, cố gắng giảm tối đa sự tồn tại của mình.
Nhìn qua mọi thứ… rất bình thường.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Cháu chào chú, chào cô, chào anh ạ!”
Trần Nhiên lễ phép cúi người chào.
“Được, được, ngồi đi, ngồi đi.”
Mẹ tôi nhiệt tình mời anh ngồi.
Bữa cơm bắt đầu.
Lúc đầu, bầu không khí vẫn còn khá hòa hợp.
Ba mẹ tôi hỏi qua tình hình gia đình, công việc và dự định tương lai của Trần Nhiên.
Anh đều trả lời rất nghiêm túc, từng câu từng chữ.
Rồi… đến màn tặng quà.
Ba tôi hắng giọng, từ trong người lấy ra một cái hộp gấm, đẩy về phía Trần Nhiên:
“Tiểu Trần à, lần đầu gặp mặt, chẳng có gì quý giá, đây là chút tấm lòng của chú, cháu nhận đi.”
Trần Nhiên vội xua tay:
“Chú… sao cháu dám nhận, cháu không thể…”
“Phải nhận!”
Giọng ba tôi không cho phép từ chối.
Tim tôi thịch một tiếng, cảm giác điềm xấu sắp tới.
Không nỡ từ chối nữa, Trần Nhiên đành mở hộp.
Bên trong… là một viên dạ minh châu to bằng trứng chim bồ câu, tỏa ánh sáng lưu ly, vừa nhìn đã biết không phải hàng phàm tục.
Cả phòng ăn lập tức sáng rực lên dưới ánh ngọc.
Trần Nhiên: “…”
Tôi: “…”