Chương 5 - Sinh Con Với Thái Tử Gia Và Hai Sinh Vật Kỳ Lạ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Không!” Tôi hét lên, cố giành lại nhưng bị anh ta ấn chặt bằng một tay, hoàn toàn không nhúc nhích được.

Anh ta kéo khóa.

Hai cái đầu nhỏ, một đen một trắng, thò ra khỏi ba lô.

Đại Hắc và Tiểu Bạch vừa thấy Cố Cảnh Hàn ngay trước mặt, lập tức cảm nhận được sự đe dọa đối với tôi.

Chúng đồng loạt vào trạng thái tấn công.

Thân mình cong lên, phát ra tiếng “xì xì” đầy cảnh cáo, hướng về phía anh ta mà gầm gừ bằng những chiếc nanh còn chưa mọc.

Thế giới của tôi, vào khoảnh khắc ấy, hoàn toàn sụp đổ.

Tôi tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.

Lần này… thật sự tiêu rồi.

Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra cảnh Cố Cảnh Hàn nổi giận lôi đình, bóp chết tôi cùng hai con rắn nhỏ trong tay.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Cơn giận dữ như sấm sét mà tôi tưởng tượng… lại không xảy ra.

Tôi chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ, trầm thấp.

Tiếng cười ấy… không có chút tức giận, không mang sát ý, thậm chí còn xen lẫn cả… vui vẻ?

Tôi mở mắt ra trong hoang mang nghi hoặc.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi một lần nữa hoài nghi về cuộc đời mình.

Cố Cảnh Hàn quỳ một gối xuống đất, nhìn ngang với Đại Hắc và Tiểu Bạch vừa bò ra khỏi ba lô.

Trên khuôn mặt anh ta… xuất hiện biểu cảm mà tôi chưa từng thấy — có thể gọi là… dịu dàng.

Anh ta đưa một ngón tay ra, chậm rãi, dò xét đưa về phía bọn nhỏ.

Đại Hắc và Tiểu Bạch cảnh giác nhìn anh ta, liên tục lè lưỡi.

Chúng do dự một lúc.

Rồi, dưới ánh nhìn chết lặng của tôi, chúng lại chủ động bò đến gần.

Tiểu Bạch cọ đầu vào đầu ngón tay anh ta.

Còn Đại Hắc thì khoa trương hơn, bò dọc theo ngón tay anh ta, quấn lấy cổ tay đầy thân mật.

Chuyện… chuyện gì đang xảy ra thế này?

Tôi hoàn toàn chết lặng.

Cố Cảnh Hàn ngẩng đầu lên, nhìn tôi.

Ánh mắt anh ta sâu đến đáng sợ, như chứa đựng cả một bầu trời sao không đáy.

“Em không biết sao?”

Anh ta cất giọng, trầm thấp mà quyến rũ.

“Giống loài của bọn anh, con đực… có hai cơ quan sinh sản.”

Tôi: “???”

Bộ não tôi không thể xử lý nổi lượng thông tin khổng lồ từ câu nói đó.

Thấy vẻ mặt đơ người của tôi, anh ta dường như cảm thấy rất thú vị.

“Người có thể sinh ra một cặp con sinh đôi đen trắng, chính là bạn đời hiếm gặp ngàn năm có một — sự kết hợp hoàn hảo nhất.”

Anh ta đứng dậy, từng bước tiến về phía tôi, trong tay vẫn ôm hai “tiểu phản đồ” đã hoàn toàn đổi phe.

“Anh đã tìm em rất lâu rồi.”

Anh ta dừng lại trước mặt tôi, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ vang lên như sấm.

“Hoàng hậu của anh.”

8

Tôi mất cả một đêm, mới miễn cưỡng tiêu hóa được cái sự thật hoang đường đến nực cười đó.

Cố Cảnh Hàn… không phải con người.

Anh ta là thủ lĩnh của một tộc rắn.

Một Xà Vương đã sống không biết bao nhiêu năm.

Cái danh “Thái tử giới giải trí thủ đô” chỉ là vỏ bọc anh ta dùng trong xã hội loài người.

Còn tôi — Tống Vy — một cô gái mồ côi bình thường đến chẳng có gì nổi bật, lại chính là bạn đời định mệnh mà anh ta tìm kiếm suốt hàng trăm năm.

Là người duy nhất trong truyền thuyết Xà tộc có thể sinh ra cặp sinh đôi trắng – đen thần thánh: sự kết hợp tối cao.

Bản hợp đồng “sinh con theo thỏa thuận” kia, ngay từ đầu đã là một cái bẫy được tính toán kỹ lưỡng.

Không, theo lời anh ta, đó là “chiêu ngụy trang để tìm hoàng hậu”.

Anh ta từ lâu đã dùng một thứ năng lực huyền bí mà tôi không thể lý giải, để xác nhận thân phận của tôi.

Lý do anh ta biến mất là để tôi có thể yên tâm mang thai.

Đội ngũ y tế của bệnh viện… từ đầu đã nằm trong tay anh ta. Ngày tôi sinh con, anh ta thực chất đang ở ngay phòng bên cạnh, dõi theo mọi chuyện qua camera.

Anh ta biết tôi đã sinh ra rắn.

Anh ta biết tôi đã sợ đến mức ngất xỉu.

Anh ta biết tôi hối lộ bác sĩ, làm giả giấy chứng tử.

Anh ta biết tôi mang con ra ngoại ô… để vứt bỏ.

“Vậy tại sao anh không ngăn tôi lại?”

Tôi ngồi trên giường, ôm chăn, nhìn Cố Cảnh Hàn đang ngồi trên sofa để mặc cho Đại Hắc và Tiểu Bạch bò qua bò lại trên người, buột miệng hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng.

Anh ta cử người theo dõi tôi hai mươi tư trên hai mươi tư, mọi hành động của tôi đều nằm trong lòng bàn tay anh ta.

“Đó là một cuộc khảo nghiệm.”

Cuối cùng, anh ta cũng rời mắt khỏi hai bé rắn, nhìn thẳng vào mặt tôi.

“Anh muốn xem, hoàng hậu của anh… có làm tổn thương con của bọn anh hay không.”

“Em nghĩ thật sự có thể bỏ rơi chúng sao? Người của anh đứng cách đó chưa đầy năm mươi mét. Chỉ cần em lái xe đi quá năm phút, bọn họ sẽ lập tức đưa con về lại.”

Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thì ra, cuộc bỏ trốn và giãy giụa mà tôi tưởng là của riêng mình, từ đầu đến cuối đều nằm trong sự kiểm soát của anh ta.

“May mà em quay lại.” Anh ta nói tiếp. “Em đã khóc rất đau lòng. Rồi em ôm chúng trở về nhà.”

“Em đặt tên cho chúng, làm đồ ăn cho chúng, bảo vệ chúng.”

“Em đã vượt qua khảo nghiệm, Tống Vy.”

Tôi không biết nên có biểu cảm gì lúc này.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)