Chương 5 - Sĩ quan Đàm thân yêu
Đàm Ngộ đi theo tôi vào trong phòng trọ nhỏ.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, trời đã sẩm tối.
"Cảnh sát Đàm này, anh xem, tối nay muộn quá rồi, hay là ở tạm phòng trọ của em một đêm đi?" Tôi ngã lên ghế sô pha, bảo.
Thứ nhất là tôi chưa dọn giường, thứ hai là tôi thật sự quá mệt rồi, dọn qua nhà anh ở còn phải nhét đồ vào trong hành lý, tôi không muốn động đậy.
Đàm Ngộ nhìn tôi, gật nhẹ.
Thật ra không phải là ý thức đề phòng của tôi kém, người đối diện chính là cảnh sát nhân dân, lại còn đẹp trai như thế, chưa biết ai mới là người gặp nguy hiểm đâu.
Ờm, nhưng mà có một vấn đề, nhà tôi chỉ có một chiếc giường, ghế sô pha lại hơi nhỏ.
"Này, cảnh sát Đàm, hay để em ngủ trên ghế sô pha, anh ngủ tạm trên giường của em một đêm?" Tôi ngồi trên ghế ngước lên nhìn anh.
Đàm Ngộ nhìn tôi, lặng im một lát.
"Không sao, ngủ trên giường đi." Anh nói khẽ.
Ấy.... Có sao không....
"Này, anh không có bạn trai thật chứ cảnh sát Đàm?" Tôi hỏi.
Đàm Ngộ xoay người nhìn tôi chằm chằm, bước tới gần, "Thời Nhĩ, tôi không thích đàn ông, em có hiểu không?"
Lúc anh bước đến gần tôi, hình như là ảo giác mà tôi cảm thấy không khí xung quanh hạ xuống mấy độ.
Tôi biết điều ngậm miệng lại, dù sao tôi cũng sợ anh đột nhiên móc súng ra bắn mình.
Ok thôi, dù anh không thích đàn ông, tôi cũng không hiểu vì sao anh không có bạn gái, nhưng hung dữ như vậy thì ai mà thèm.
Buổi tối, tôi nằm bên tay trái của giường, anh nằm một bên khác, khoảng trống ở giữa chúng tôi có thể nhét thêm một người nữa.
Wow, thật sự là chính nhân quân tử.
Tôi có thói quen lướt điện thoại trước khi đi ngủ buổi tối.
Bỗng dưng nghe thấy Đàm Ngộ nói với tôi, "Đừng cắm mắt vào điện thoại trong không gian tối, không tốt cho mắt đâu."
"Ồ, được rồi." Quên mất còn có thêm một người nữa, có ánh sáng cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, nói y hệt mẹ tôi luôn.
Trong ban đêm yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ hắt vào nhà, đẹp đến lạ.
Nhưng chỉ cần một tiếng động nhỏ là có thể phá vỡ cảm giác đẹp đẽ này... Chứ đừng nói là....
"Ưmmm... Ưmmm... Aaaa...."
Vãi, cái gì đấy?
Mẹ tôi ơi, cái phòng rẻ rách này không cách âm!
Bình thường vào lúc này tôi còn là con cú, sẽ không ở trong phòng ngủ, ai mà ngờ được... Phòng bên cạnh là có cảnh tươi ngon như thế...
Tôi nghe mà đỏ mặt tía tai, vô cùng xấu hổ.
Đàm Ngộ nằm bên cạnh lại rất bình tĩnh, không nói câu nào.
"Ha ha, hơi ồn một tí... Xin lỗi nha, quấy rầy giấc ngủ của anh rồi." Con người tôi có một tật xấu là khi xấu hổ sẽ kiếm chuyện để nói.
"Không sao, không cần phải xin lỗi, cũng đâu phải là em làm ồn." Quả nhiên là Đàm Ngộ chưa ngủ.
Không phải tôi làm ồn.... Cũng không cần phải nói như thế đâu.
"Ngày mai dọn đến chỗ của tôi đi."
"Hả, ừ, được."
Đêm hôm đó, không biết tôi và Đàm Ngộ đã thiếp đi lúc nào trong "khúc nhạc đệm tươi đẹp" này.