Chương 1 - Sĩ quan Đàm thân yêu
Tôi kết hôn rồi, với một anh cảnh sát mới chỉ gặp mặt một lần.
Câu chuyện cũng bắt đầu từ việc mẹ tôi thúc giục tôi lấy chồng.
Gần sang năm mới, tần suất giục cưới của mẹ tôi ngày càng cao, nhưng đến cả bạn trai tôi còn không có.
Phương án thiết kế bên phía công ty lại bị trả về.
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, đi đến quán bar quyết định mua say.
Chính tại đây, tôi đã gặp Đàm Ngộ lần đầu tiên, chẳng qua lúc ấy...
Tôi đang dẩy đầm, còn anh đi truy quét tệ nạn mại dâm.
Đèn neon trong quán bar liên tục nhấp nháy, mùi hỗn hợp của thuốc lá và đồ uống thoang thoảng trong không khí, xung quanh đều là tiếng mọi người ồn ào.
Mặc dù là buổi chiều nhưng không thiếu người đến góp vui.
Sau vài ly cocktail, người tôi đã lâng lâng.
Đúng lúc tôi đang ở trên sàn nhảy dẩy đầm thì xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát dẫn hai nam hai nữ từ phòng riêng trong góc quán bar ra, bọn họ cúi đầu, không nhìn thấy rõ mặt, quần áo xộc xệch.
Đều là người lớn cả rồi, tôi cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sự chú ý của tôi không nằm trên hai cặp nam nữ kia mà là người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi phía trước.
Người đàn ông dịu dàng như ngọc với hàng lông mày sắc bén như nét kiếm, đôi mắt đen sắc sảo, đôi môi mỏng mím hờ, mái tóc đen sáng sủa gọn gàng.
Chết tiệt, đẹp trai vãi.
Tôi thừa nhận rằng tôi có một chấp niệm gì đó đối với các anh lính, không thể nào chống cự lại kiểu này.
Khi lướt qua tôi, người đàn ông đột nhiên dừng lại, "Con gái ở bên ngoài phải chú ý an toàn, tốt nhất đừng mặc như vậy đến quán bar một mình."
Hỡi ôi, giọng cũng hay.
Hơn nữa, đối với một người qua năm mới là sẽ 25 tuổi mà nói, nghe thấy người khác gọi mình là con gái thật sự quá tuyệt vời.
Để dẩy đầm mà hôm nay tôi đặc biệt thay đổi trang phục, mặc chiếc áo hai dây hở bụng và một chiếc váy ngắn bó sát mông.
Tôi không biết mình bị giọng nói của anh mê hoặc hay là do men rượu tăng thêm sự can đảm mà đã theo anh ra khỏi quán bar.
Tôi giẫm lên giày cao gót lộc cộc chạy đến chỗ xe cảnh sát của anh, đúng lúc anh quay lại nhìn tôi.
Tôi nở nụ cười tiêu chuẩn, "Hì hì, anh ơi, có câu 'có việc hãy đến tìm cảnh sát' đúng không nhỉ."
Anh nhìn tôi, gật nhẹ đầu.
"Vậy anh có thể kết hôn với em không?"
Cứu với, nhất định là khi đó tôi say, hoặc nghĩ rằng mình đang nằm mơ, chứ không sao tôi lại công khai gạ tình anh cảnh sát được.
Anh nhướng mày, có vẻ rất ngạc nhiên.
"Nếu em không kết hôn thì Tết này mẹ sẽ cạch mặt em mất."
"Xin lỗi, tôi còn có việc." Anh lịch sử nói.