Chương 2 - Sếp Tôi Rơi Vào Ao Làng

4

Tiếng ồn ào bên ngoài vẫn đang tiếp tục, heo đang bị mổ.

Bên trong, tôi cầm chiếc quần tây của Lục Phong, ngồi bên bếp lửa hong khô.

Lục Phong mặc bộ đồ lót mùa thu của bố tôi, ngồi run lẩy bẩy bên cạnh.

Anh ấy không biết hôm nay nhà tôi mổ heo, còn tưởng nhà tôi sắp xếp buổi gặp mặt mai mối, nên mới ăn mặc lịch sự để giúp tôi “giải vây”.

Biết được sự thật, tôi lại càng cảm thấy áy náy.

Tiếng heo kêu thảm thiết không ngừng.

Bên ngoài, chú tôi nói:

“Sao hôm nay chúng nó quậy thế, bình thường ai cho ăn thì ra dỗ vài câu, để chúng đừng hoảng loạn.”

Mẹ tôi đáp:

“Nhị Nữu từ khi về nhà cho chúng ăn thêm, còn đặt tên nữa kìa, một con là Tiểu Lục, một con là Tiểu Phong.”

“Đúng là người từ thành phố về, sành điệu ghê.”

Tôi không dám nhìn biểu cảm của Lục Phong.

“Em ghét tôi đến thế sao?”

Anh ấy đột nhiên hỏi.

Thú thực, Lục Phong đúng là khó tính và so đo.

Nhưng nếu không phải vì anh ấy trong giai đoạn đầu khởi nghiệp đã thức đêm đi tiếp khách, cố gắng tranh giành từng dự án nhỏ với các công ty khác, thì một nửa nhân viên công ty chúng tôi đã mất việc.

Nếu không phải vì anh ấy cẩn thận, luôn yêu cầu tôi làm việc tốt nhất, thì có lẽ năm đầu tiên vào làm tôi đã bị một kẽ hở trong hợp đồng kéo vào nợ nần chồng chất.

Không biết có phải vì đang mặc đồ lót mùa thu không, nhưng nhìn Lục Phong lúc này, khi tháo kính ra, trông anh ấy bớt đi vẻ sắc bén, mà lại có chút gì đó chân thật và mệt mỏi.

Tôi im lặng một lúc lâu.

“Sếp ơi, có một chuyện tôi đã giữ trong lòng rất lâu.”

“Chỉ là không tiện nói với anh.”

“Tôi sợ nếu nói ra, quan hệ của chúng ta sẽ thay đổi…”

Lục Phong chỉnh lại bộ đồ lót mùa thu, ánh lửa từ bếp lò hắt lên mặt anh ấy, khiến gương mặt hơi ửng đỏ.

Anh ngại ngùng nhìn sang chỗ khác:

“Em… cứ nói đi.”

“Quan hệ giữa người với người, thay đổi trong chớp mắt mà.”

“Tôi… tôi có thể chấp nhận được.”

Tôi cắn môi, siết chặt chiếc quần tây trong tay.

Cuối cùng cũng khó khăn mở lời:

“Chiếc quần này của anh… đắt lắm không?”

“Em nói gì cơ?”

Tôi đưa tay ra, để lộ chiếc túi quần đã bị cháy xém, mặt mếu máo: “Em thật sự không cố ý đâu.”

Lục Phong mặc chiếc quần đã bị cháy xém đó, che lấy túi quần mà ra về.

Tôi biết, hy vọng quay lại làm việc của mình đã hoàn toàn tan biến.

5

Ngày hôm sau Lục Phong chủ động nhắn tin cho tôi.

Tôi ngạc nhiên.

Chuyện đến mức này rồi mà anh ấy vẫn chịu bắt chuyện với tôi.

“Anh cần mua một chiếc quần.”

“Em trả tiền.”

Quả nhiên vẫn là một ông sếp chi li, ki kiết.

Tôi cuống lên đếm lại số dư trong tài khoản.

Nhưng rồi chợt nhớ ra, dịp Tết dịch vụ chuyển phát ngừng hoạt động, anh ấy chỉ có thể mua quần ở thị trấn.

Thế thì không sao.

Tôi lấy hai trăm tệ từ dưới gối, nghĩ chắc còn thừa tiền mua thêm mấy chiếc cổ vịt khô để gặm.

Từ làng ra thị trấn là chú Hai tôi chở chúng tôi đi.

Tôi và Lục Phong ngồi ở ghế sau chiếc xe ba gác, một tay bám chặt vào khung xe.

Không khí hơi ngượng ngùng, tôi cố gắng bắt chuyện:

“Tổng giám đốc Lục chắc ít khi ngồi những chiếc xe xóc như thế này nhỉ? Nhưng cũng có cái hay đấy. Có người bị sỏi mật đau chịu không nổi, ngồi xe ba gác đi bệnh viện, rốt cuộc đoán xem sao? Đường xóc quá, sỏi rơi ra, khỏe ngay!”

Lục Phong quay đầu nhìn tôi:

“Đó là dì tôi.”

“…!” Tôi bẽn lẽn thu lại nụ cười cứng ngắc: “Thật trùng hợp.”

Thị trấn chỉ có vài cửa hàng thời trang khá hơn một chút.

Đây là lần đầu tiên tôi dám mạnh tay như thế.

Bước vào, tôi vung tay nói:

“Bà chủ, lấy hết mấy cái áo trên kia xuống cho tôi!”

Bà chủ nhìn tôi như gặp đại khách, tươi cười lấy từng chiếc ra giới thiệu.

“Cửa hàng chúng tôi toàn đồ hiệu cao cấp!”

Tôi nhìn kỹ hơn.

XV, kike, Adibas, niuniu…

Hàng hóa thật phong phú.

Tôi lén liếc xem vẻ mặt của Lục Phong, anh ấy dường như không để ý:

“Có mặc được là được.”

Rốt cuộc không có món nào vừa.

Cuối cùng Lục Phong mua một chiếc quần thể thao rộng ở chợ nông sản.

Cũng phải nói, có dáng chuẩn thì khác, chiếc quần thể thao xám giá hơn trăm tệ anh ấy mặc vào cũng tạo thành dáng vóc chẳng khác gì hàng hiệu.

Tôi lại dẫn anh ấy vào quán trà sữa bên cạnh.

“Uống gì thì tùy anh chọn, muốn thêm gì thì cứ nói.”

Lục Phong: “Tôi không…”

“Em hiểu rồi, trẻ con mới phải chọn, người lớn tất cả đều muốn. Nào, thêm khoai môn, trân châu, khoai môn nghiền.”

Mấy đứa học sinh bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Tôi ngộ ra.

Đây chính là niềm vui của bá đạo tổng tài khi tiêu tiền sao?

Thật là sảng khoái.

Lục Phong nhấp một ngụm trà sữa công nghệ đầy hương liệu, biểu cảm hơi khó tả.

Tôi còn dư tám mươi tệ, sung sướng cất vào túi.

Nhấc đầu lên, thấy Lục Phong đang nhìn chằm chằm vào rạp chiếu phim cũ kỹ bên đường, do dự mở lời:

“Này, có muốn xem phim không?”

Tôi ngẩn ra một lúc, chợt hiểu ra.

Anh ấy thấy tôi còn thừa tám mươi tệ, kiểu gì cũng muốn tôi tiêu thêm.

Không lẽ thật sự muốn xem phim với tôi?

Tôi đành chọn một bộ phim rẻ nhất, mua một vé.

Lục Phong: “?”

Tôi nghiêm nghị:

“Sếp à, tôi mời anh xem phim, anh vào xem đi, tôi ngồi ngoài này đợi.”

Anh nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

Lục Phong vào xem phim, tôi ngồi ngoài chờ.

Tiết kiệm được ba mươi tệ, tôi có thể mua một đôi găng tay dày dặn cho bà nội. Tôi mừng rỡ nghĩ thầm.

“Chiêu Đệ?”

Tiếng gọi vang lên, tôi cảm thấy máu trong người mình như lạnh lại.

6

Tôi ngoảnh đầu lại, thấy một người phụ nữ mặt mũi hốc hác, tóc bạc lốm đốm, vẻ mặt đầy hớn hở:

“Con về ăn Tết rồi à! Mau đến đây, đây là em trai con, chào em đi.”

Bà ta xách theo cả túi lớn túi nhỏ đồ Tết, kéo một cậu thiếu niên trông có vẻ không kiên nhẫn lắm.

Tôi lạnh lùng đáp:

“Tôi không phải chị cậu ấy.”

“Sao lại không phải?”

Người phụ nữ nhíu mày không vui: “Con là từ trong bụng ta sinh ra, chẳng qua chỉ là cho đi làm con nuôi thôi. Nhưng máu con vẫn là của ta, em trai con mà con không nhận sao?”

Nói xong bà ta lập tức đổi sang giọng điệu khác:

“Ta nghe nói con giờ làm việc ở thành phố rất khá, Tết này, con nên cho em trai ít tiền tiêu vặt chứ?”

Cậu thiếu niên nghe vậy, mắt sáng rực lên.

Cả hai mẹ con họ giống như được đúc ra từ cùng một khuôn, bộ dạng hẹp hòi, keo kiệt khiến tôi nhìn thấy đã phát ngán.

Tôi đứng dậy định đi, bà ta liền xông tới nắm lấy tay tôi:

“Đồ vô lương tâm, làm gì thế? Đến mẹ ruột cũng không nhận à?”

Bà ta mạnh tay ghì lấy tôi.

Theo thói quen, bà giơ tay định nắm lấy tóc tôi, nhưng giữa chừng bị một bàn tay khác chặn lại.

Tôi quay đầu thì thấy gương mặt lạnh như băng của Lục Phong.

Người phụ nữ ngớ ra, nhìn tôi rồi lại nhìn Lục Phong, ánh mắt đầy toan tính:

“Cậu là bạn trai nó à?”

Bà ta đánh giá bộ đồ anh mặc, rõ ràng là có chút thất vọng.

“Thế bà là mẹ cô ấy à?”

Lục Phong hỏi lại, chiếm thế chủ động.

Tôi định phản bác theo bản năng.

Chỉ thấy Lục Phong mở máy tính trên điện thoại, trên mặt lộ vẻ vui mừng:

“Hay lắm, con gái bà ở ngoài đã vay tôi tám trăm ngàn, giờ lãi mẹ đẻ lãi con đã lên đến chín trăm sáu mươi ngàn, không ngờ cô ấy trốn vào cái chỗ nghèo rớt này. Tôi mãi mới tìm được, đã vậy bà là mẹ cô ấy, bà có thể trả nợ thay con gái mình chứ?”

Nói xong, ánh mắt anh ta liếc đến chiếc vòng tay vàng mỏng trên tay bà ta.

Người phụ nữ lập tức mặt cắt không còn giọt máu.

“Xì, cái thứ gì mà đòi động vào tiền của bà đây? Tôi với nó chẳng có liên quan gì cả, từ lâu đã cho đi rồi, còn muốn tôi trả nợ cho nó? Xui xẻo.”

Bà ta chửi mắng om sòm, kéo con trai quay đầu bỏ đi.

Như thể chỉ cần đi chậm một bước sẽ bị tôi níu chân lại.

Tôi không nhịn được cười trước cảnh tượng đó.

Khi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lục Phong.

Anh không nói gì.

Thật ra tôi thấy có chút ngượng ngùng, đành làm bộ nhún vai tỏ vẻ thản nhiên:

“Tôi đúng là do bà ta sinh ra.”

Chỉ là khi tôi hai tuổi, bà định vứt tôi xuống giếng cho chết đuối, nhưng một đôi vợ chồng đi ngang qua đã nhận nuôi tôi.

Họ chính là bố mẹ hiện tại của tôi.

Còn tên tôi khi xưa là Chiêu Đệ, đúng là sau đó có thêm một người em trai, tôi suýt nữa mất mạng.

Cái tên Nhị Nữu có vẻ quê mùa, nhưng tôi rất thích.

Tôi thích ánh mắt yêu thương của bố mẹ nuôi, ông bà dành cho tôi khi gọi tên này. Tôi yêu gia đình hiện tại.

Chỉ là nhắc đến mẹ ruột, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ và khó nói.

“Ồ.”

Lục Phong phản ứng rất điềm đạm.

Ánh mắt anh dừng trên đôi tai đã lạnh đến đỏ của tôi, tiện tay mua một chiếc bịt tai giá năm tệ từ sạp hàng gần đó.

“Quà năm mới.”

7

Lục Phong là người rất chu đáo.

Mặc dù là tôi bốc đồng mời anh ấy đến ăn Tết, nhưng anh ấy chuẩn bị vô cùng đầy đủ, từ ông bà tám mươi tuổi đến trẻ em ba tuổi, ai cũng có quà.

Tôi kinh ngạc:

“Anh nửa đêm đi thị trấn mua à?”

“Tôi để sẵn nhiều ở nhà rồi.”

Anh ấy mỉm cười đưa cho em họ tôi một bộ mỹ phẩm cao cấp.

Nghe anh nói vậy, tôi bỗng nhận ra: anh ấy có sẵn nhiều quà như thế, mà lại không có sẵn thêm một chiếc quần nào, phải ra thị trấn mua sao?

Rồi tôi lại nhận ra: tại sao quà của tôi lại chỉ là một chiếc bịt tai năm tệ?

Bà ngoại Lục Phong quen biết bà nội tôi, mấy cụ ngồi nói chuyện rất rôm rả.

Lũ trẻ con rủ nhau ra ngoài đốt pháo.

Tôi và Lục Phong đã qua cái tuổi chạy theo niềm vui ấy, chỉ còn biết ngồi cạnh bếp lửa sưởi ấm.

Không biết từ lúc nào, anh ấy đã gửi lì xì trong nhóm công ty.

Lì xì của anh ấy khiến mọi người, kể cả những người hay “ẩn mình”, cũng phải nhảy ra.

“Chúc mừng năm mới! Chúc sếp phát tài! Sếp thật hào phóng!”

“Năm nay sếp đi nghỉ ở đâu vậy? Maldives à?”

Lục Phong trả lời:

“Tiểu Diêu Sơn.”

“Đó là khu nghỉ dưỡng nào thế?”

“Chắc phong cảnh đẹp lắm!”

Bỏ hai chữ “khu nghỉ dưỡng” đi là vừa chuẩn.