Chương 4 - Sếp lạnh lùng của tôi là một con succubus
11
Cho đến ngày trước kỳ kiểm tra cuối năm, Tần Yến vẫn chăm chỉ cùng tôi rèn luyện.
Anh ấy vui vẻ vẫy đuôi như một chú cún con, hỏi tôi:
“Chủ nhân yêu anh rồi, đúng không?”
Tôi quay đầu đi, nói là không.
Nhưng sừng không thể nói dối.
Từ sau khi giải tỏa hiểu lầm, sừng của anh ngày càng lớn.
Hứng khởi, anh quay về tham gia kỳ kiểm tra, nhưng hôm sau đã bị đuổi về.
Anh bám lấy tay tôi, giọng điệu đầy nũng nịu.
“Chủ nhân đi cùng anh về một chuyến được không? Không ai tin anh tìm được chủ nhân thật sự cả.”
Sự xuất hiện của tôi khiến đám succubus vô cùng kinh ngạc.
Một succubus trưởng bối đang dạy con trai mình:
“Nhìn thấy chưa, đến cậu ta còn tìm được chủ nhân, mà con vẫn không chịu học hành cho đàng hoàng?”
Tần Yến dẫn tôi đi tham quan trường học của họ.
Lớp học đầu tiên là dạy thay đồ. Cả lớp toàn là nam thần, tôi không dám nhìn.
Lớp học thứ hai là dạy ngôn ngữ, từ khe cửa vọng ra hàng loạt tiếng “chậc chậc” và “bảo bối”.
Lớp học thứ ba…
Lớp này dạy về cơ thể người, giáo trình chiếu toàn những thứ không thể phát sóng công khai.
Lớp học thứ tư thì có vài giáo viên là con người.
Tôi lập tức kéo Tần Yến rời đi, nghiêm túc nói với anh:
“Những thứ thế này mà để lộ ra ngoài xã hội loài người là vi phạm pháp luật đấy.”
Anh có vẻ hiểu mà cũng không hiểu, thì thầm bên tai tôi:
“Anh học kém lắm, nên không có tư cách học lớp này đâu.”
Đi dọc hành lang, chúng tôi tình cờ gặp thầy giáo cũ của Tần Yến.
Khi nghe nói từ đầu đến cuối, tôi là chủ nhân duy nhất của anh ấy, thầy nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn.
Nhìn sừng của Tần Yến to lên đáng kể, thầy hít một hơi lạnh, rồi nghiêm túc hỏi tôi:
“Tiểu thư, cô có muốn mua ít thuốc bổ thận không?”
Tôi nhìn kỹ lại, chẳng phải vị mỹ nam trung niên này là ông chủ của một hãng dược phẩm nổi tiếng sao?
Chuyên bán thuốc bổ thận.
Quả nhiên có đầu óc kinh doanh.
Chỉ cần còn succubus, thì nhu cầu về thuốc bổ thận sẽ không bao giờ hết.
Nhưng tôi sẽ không mua đâu.
Tôi không giống những chủ nhân của succubus bình thường.
Tôi biết giữ sĩ diện.
12
Lần đầu tiên, Tần Yến vượt qua kỳ kiểm tra.
Dù chỉ đạt loại D, nhưng anh vẫn rất vui vẻ.
Giá mà bị đánh giá D trong công việc mà tôi cũng lạc quan được như vậy.
Anh ôm lấy eo tôi, đầy tình tứ.
“Chúng ta về nhà ăn một bữa lớn để ăn mừng, được không?”
Tôi thật ngốc, thật sự ngốc.
Bữa lớn trong miệng succubus thì làm sao có thể là một bữa ăn nghiêm túc?
Khi bữa ăn của tôi kết thúc, bữa ăn của anh ấy mới thực sự bắt đầu.
Tôi không thích cách anh ấy uống rượu vang.
Vì rượu đổ lên người rất lạnh.
Trước đây anh là kiểu người trầm lặng.
Nhưng từ khi xác nhận được tình cảm của tôi, anh không còn e dè điều gì nữa.
Những chuyện khác thì thôi cũng được.
Nhưng tôi thực sự không chịu nổi câu này:
“Chủ nhân, sừng của anh oai phong không?”
Tôi bắt đầu nghi ngờ mình thực chất là một con bò.
Vì quá chấp niệm với kích thước của sừng, thỉnh thoảng Tần Yến trông không được thông minh cho lắm.
Nhưng may là gương mặt đẹp của anh đã bù đắp hết phần đó.
Vào một đêm không thể phản kháng, tôi đồng ý làm bạn gái anh ấy.
Ngày hôm sau, anh đã định thông báo với toàn công ty ngay trong cuộc họp.
Tôi đang định ngăn anh lại, nhưng đồng nghiệp bên cạnh đã bị thu hút bởi một bức ảnh được gửi đến từ AirDrop.
Không chỉ anh ấy, mà toàn bộ nhân viên trong công ty đều nhận được.
Một bức ảnh cá nhân của tổng giám đốc Hách với cặp sừng to đùng.
Không chỉ được tạo dáng chuyên nghiệp, mà còn kèm theo vài dòng chữ màu hồng chói mắt.
【Tổng tài cấm dục lộ sừng lớn trong phòng tắm~】
【Cảnh báo nguy hiểm sau giờ làm~】
【Vị tiền bối lạnh lùng ban ngày thực chất là một succubus~】
【Quét mã ngay để gia nhập, cùng succubus vui chơi~】
Rõ ràng đằng sau bức ảnh này có người ra tay, và cuộc sống của người đó chắc chắn đang rất thoải mái.
Đúng là một hình thức cạnh tranh kinh doanh tồi tệ.
Tổng giám đốc Hách lại dùng cách này để lôi kéo nhân viên của tập đoàn Tần thị.
Nhưng điều tệ hơn là…
Trong văn phòng rộng lớn, hàng loạt âm thanh quét mã QR vang lên không ngừng.
Thư ký đột nhiên vỗ tay.
Mọi người dừng lại.
Một thư ký giỏi là người biết giữ chân nhân viên của công ty.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, cô ấy khẽ hắng giọng.
“Mọi người nghe tôi nói.
“Tổng giám đốc Hách chỉ là một cái gối thêu hoa thôi, nhìn vậy chứ chẳng có gì thú vị cả.”
Gối thêu hoa…
Ý là chỉ có mã ngoài, vô dụng bên trong?
Lần này đến lượt Tần Yến bị chọc tức.
Anh run rẩy hỏi thư ký:
“Cô làm sao biết?
“Cô cũng định nhảy việc à?”
Thư ký lắc đầu, lấy từ túi ra một chiếc USB đưa cho anh.
“Đây là kế hoạch tài chính năm sau của tập đoàn Hách.”
Tần Yến: ?
Anh lặng lẽ nhận lấy.
Anh sao chép dữ liệu vào máy.
Anh kinh ngạc đến rơi cằm.
Anh thì thầm hỏi thư ký:
“Cô lấy được nhiều tài liệu mật như vậy bằng cách nào?”
Thư ký chớp mắt, thản nhiên đáp:
“Tôi bảo với anh ta rằng tôi thích chơi nhập vai.
“Tôi đóng vai gián điệp thương mại, còn anh ta đóng vai tổng tài.”
Cô ấy nhún vai.
“Chỉ tiếc là…
“Anh ta không trói được tôi.”
13
Vì bị tổng giám đốc Hách quấy rối trong cuộc họp, Tần Yến không thể tuyên bố chuyện anh và tôi đang yêu nhau.
Nhưng anh không từ bỏ.
Trong buổi trà chiều của bộ phận, anh lại mon men tới tán gẫu với mọi người.
Đồng nghiệp đang bàn về succubus.
“Nghe nói bọn succubus trong đời tư đều rất phóng túng.”
“Theo lý thuyết, succubus hẳn là phải rất giỏi chuyện đó mới đúng chứ?”
Đột nhiên, một đồng nghiệp quay sang hỏi tôi:
“Niệm Vi, cô nói nhỏ cho bọn tôi nghe đi, succubus có thực sự giỏi không?”
Tôi vô thức liếc nhìn Tần Yến, rồi gật đầu.
“Rất giỏi.”
Nhưng ngay sau đó, tôi mới giật mình nhận ra có gì đó không đúng.
Tại sao lại hỏi tôi?
Chưa ai biết tôi có quan hệ với Tần Yến mà?
Đồng nghiệp nhìn tôi đầy trêu chọc.
“Ồ, đừng có giấu nữa.
“Trước đây không phải tổng giám đốc Hách luôn theo đuổi cô sao?”
Hiểu lầm lần này lớn thật rồi.
Đồng nghiệp xúm lại quanh tôi.
“Tôi đã nói rồi mà, tổng giám đốc Hách trông vẫn rất lợi hại đấy chứ.”
“Hay là bọn mình quét mã thử xem?”
Nhìn sắc mặt của Tần Yến ngày càng xanh mét, tôi chỉ có thể cắn răng phủ nhận:
“Không phải tổng giám đốc Hách.”
Sau một khoảnh khắc im lặng, đồng nghiệp lại xôn xao lần nữa.
“Vậy ra xung quanh còn có succubus khác sao?”
“Bảo sao ngày nào Niệm Vi trông cũng mệt mỏi như vậy.”
“Có đúng không? Tôi còn thường xuyên thấy tổng giám đốc Tần gọi cô ấy đi, hai người ở trong văn phòng cả buổi trưa—”
Nói đến đây, người đồng nghiệp đó nhận ra điều gì đó.
Cô ấy hoảng hốt nhìn qua lại giữa tôi và Tần Yến.
Tôi càng lúc càng chột dạ.
Mặt Tần Yến càng lúc càng đỏ.
Nhưng rồi cô ấy lắc đầu.
“Không thể nào.
“Tổng giám đốc Tần nghiêm túc như vậy, chắc chắn không thể là succubus được.”
Một đồng nghiệp khác cũng gật đầu đồng tình.
“Đúng đúng, nhìn thế nào cũng không giống kiểu người mà Niệm Vi thích.”
Viền mắt của Tần Yến hơi đỏ.
Đồng nghiệp lại nói:
“Niệm Vi thích kiểu bá đạo đúng không? Tôi hiểu mà.”
Tần Yến lặng lẽ nhìn tôi đầy ai oán, ánh mắt như đang nói:
“Chủ nhân, em nói gì đi chứ?”
Tôi không biết phải nói thế nào.
Anh ấy mím môi thật chặt, rồi bỗng nhiên lên tiếng:
“Anh không bá đạo sao?”
Đồng nghiệp bật cười thoải mái.
“Tổng giám đốc Tần, anh thân thiện như vậy, chẳng bá đạo chút nào cả.”
Cô ấy còn kéo tôi vào cuộc.
“Đúng không, Niệm Vi?”
Tôi không dám gật đầu.
Eo tôi không chịu nổi.
Tần Yến giận quá hóa cười.
“Anh không bá đạo, đúng không? Vậy tất cả nghe cho kỹ đây!”
Anh chống hai tay lên bàn, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Đồng nghiệp ngơ ngác kéo tay áo tôi.
“Tổng giám đốc Tần sao thế? Không lẽ anh ấy định bắt bọn mình tăng ca?”
Nhưng hồi lâu sau, Tần Yến chỉ nói một câu:
“Toàn bộ số bánh trong buổi trà chiều hôm nay, không ai được để thừa một miếng!”
Anh cau mày nhìn đồng nghiệp.
“Bây giờ còn thấy anh thân thiện không?”
Đồng nghiệp cười đến chảy cả nước mắt.
“Vẫn thấy thân thiện lắm.”
Sắc mặt của Tần Yến càng tệ hơn.
Anh cầm một miếng bánh kem, dưới ánh mắt tò mò của tất cả đồng nghiệp, kéo tôi vào văn phòng.
Bây giờ thì tôi đã nhìn thấu rồi.
Thân thiện để dành cho đồng nghiệp, bá đạo thì để dành cho chủ nhân, đúng không?
Trước đây tôi rất thích bánh kem.
Nhưng bây giờ thì bớt thích rồi.
Vì trên người tôi toàn mùi kem ngọt ngào.
14
Trước khi tan làm, tổng giám đốc Hách xông vào, giận dữ vô cùng.
Anh ta không thể tin được vào sự đoàn kết của nhân viên tập đoàn Tần.
Sau khi phát tán ảnh cá nhân, không những không có ai nhảy việc sang tập đoàn Hách, mà còn có không ít người gửi đơn ứng tuyển rồi lại hủy.
Anh ta hầm hầm đi thẳng vào văn phòng của Tần Yến.
Trên đường đi, không ít đồng nghiệp nhìn anh ta bằng ánh mắt “Không sao đâu, không giỏi cũng không có gì đáng xấu hổ cả”.
Vừa thông cảm, vừa tiếc nuối.
Khi anh ta gõ cửa văn phòng, dây xích bạc trên áo của Tần Yến vẫn còn móc vào thắt lưng tôi.
Tôi lập tức trốn vào phòng ngủ trong văn phòng.
Nhưng tổng giám đốc Hách cười nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Tôi biết là cô, Lâm Niệm Vi.”
Rồi anh ta quay sang hỏi Tần Yến:
“Cậu có phải đã nói xấu tôi trong công ty không?”
Tần Yến vừa ăn no xong, vẻ mặt vẫn còn lười biếng thoả mãn, không trả lời.
Tôi bước ra khỏi phòng ngủ, bình tĩnh giải thích với tổng giám đốc Hách:
“Đừng phí công đào nhân tài từ tập đoàn Tần nữa.
“Bây giờ mọi người đều nói cậu không được rồi.”
Tại sao không ai nói với tôi…
Rằng tổng giám đốc Hách chưa đóng cửa văn phòng?
Tôi cứng đờ tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ với đám đồng nghiệp đang hóng chuyện ngoài cửa.
Tôi đang định bảo Tần Yến “đóng cửa lại”, nhưng vì quá căng thẳng, lại lỡ miệng nói thành:
“Quỳ xuống.”
Xong đời.
Làm chủ nhân riết quen miệng mất rồi.
Mà đáng sợ hơn là—
Tần Yến theo phản xạ quỳ xuống trong tư thế quỳ vest một cách hoàn hảo.
Giờ thì hay rồi.
Tiếng hò hét của đồng nghiệp vang lên như một đám đàn em kích động, sôi sục cả văn phòng.
Họ nhanh chóng đưa ra một kết luận—
Tôi mới chính là người bá đạo trong mối quan hệ này.
Chỉ có tổng giám đốc Hách là vẫn chưa chịu phục.
Anh ta nghiến răng hỏi tôi:
“Tôi đây, một succubus đạt hạng A trong kỳ kiểm tra, rốt cuộc thua kém cái tên chỉ đạt hạng D này ở điểm nào?”
Tình yêu mà.
Không thể đo bằng xếp hạng được.
“Và quan trọng nhất, tại sao mọi người lại nói tôi không được?”
Chuyện này thì phải hỏi thư ký của tôi.
Tần Yến ôm lấy tôi từ phía sau, ánh mắt có chút chờ mong.
“Anh còn gì muốn hỏi nữa không?”
Tổng giám đốc Hách lại giơ cặp sừng lớn của mình lên, nghiến răng nói:
“Quan trọng nhất là sừng của hắn ta nhỏ như vậy, tại sao cô không chê?”
Tần Yến thở dài một hơi nhẹ nhõm, như thể chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
Anh cũng ngẩng đầu, để lộ cặp sừng của mình, trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý.
“Cậu chẳng hiểu gì cả.
“Được yêu sẽ khiến succubus mọc sừng to hơn.”
Dưới sự chăm sóc đặc biệt của tôi, sừng của Tần Yến giờ đã lớn hơn cả tổng giám đốc Hách.
Chỉ có tôi biết—
Cái giá của việc này là bao nhiêu…
Eo đau, chân đau…
Tổng giám đốc Hách rõ ràng bị tổn thương sâu sắc.
Hôm sau, anh ta đăng một bài lên mạng xã hội:
“Succubus quyến rũ, trực tuyến tìm chủ nhân.”
Tin tốt là tin nhắn riêng của anh ta nổ tung.
Tin xấu là… nội dung những tin nhắn đó hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của anh ta.
Còn về phần tôi và Tần Yến—
Anh cuối cùng cũng có được danh phận mà mình mong muốn, vô cùng hạnh phúc.
Tôi cũng mua được thuốc bổ thận mà mình cần.
Chúng tôi đều có một tương lai tươi sáng.
(Hết.)