Chương 5 - Say Một Đêm Cưới Cả Đời

Tần Mặc: “Phòng khách và thư phòng, em chọn một chỗ đi.”

Tôi nghĩ một lát: “Vậy em ngồi ở phòng khách nhé.”

Thư phòng là không gian riêng tư, tôi không muốn làm phiền.

Tần Mặc gật đầu, rất dứt khoát mang laptop lên tầng.

Anh vừa đi, phòng khách liền trở nên yên ắng hẳn.

Thật ra khi anh ở đó cũng không ồn ào gì, nhưng giờ không khí lại khác hoàn toàn.

Tôi nghiêng đầu, ngồi lại, bỗng thấy hơi cô đơn.

Nhưng nhanh chóng, tôi tập trung vào công việc.

Chưa được mười phút, Tần Mặc đã mang laptop xuống, rồi còn ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi hơi bất ngờ, thử dò hỏi: “Hay để em lên thư phòng nhé?”

Tần Mặc chỉ đáp: “Trên đó bí quá.”

Tôi không hiểu nổi.

Nghĩ một lúc, tôi gập máy tính, định rút dây sạc thì Tần Mặc quay sang hỏi: “Hết việc rồi à?”

Tôi lắc đầu: “Chưa, em định lên phòng ngủ làm.”

Tần Mặc nghiêng đầu: “Ở đây không tiện à?”

Tôi khó hiểu: “Không phải anh bảo là không quen làm việc ở nhà mà có người bên cạnh sao?”

Anh mất trí à?

Biểu cảm của Tần Mặc bỗng trở nên hơi gượng gạo, anh cúi đầu xuống một chút: “Ngồi đi. Anh cần học cách vượt qua.”

Tôi bán tín bán nghi.

Tần Mặc nghiêm túc duy trì hôn nhân, muốn vượt qua khó khăn kiểu này thì tôi hiểu, nhưng sao giọng anh nghe cứ như kiểu… lỡ miệng rồi bị bắt tại trận ấy?

Nhưng anh đã nói thế rồi, tôi cũng không có lý do để lên lầu nữa, bèn ngồi xuống làm việc tiếp.

Làm xong việc, tôi nhớ ra vẫn chưa hỏi kỹ cách cho cá ăn, nên lại quay sang hỏi thêm vài câu.

Viết xong hết mấy lưu ý anh dặn, tôi như nghe thấy anh khẽ cười một tiếng, rồi bất ngờ cảm thấy đầu mình bị một đôi bàn tay to lớn ấn nhẹ xuống.

Giọng anh trầm thấp, có chút ý cười: “Học được chưa?”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, chớp chớp mắt: “Học được rồi.”

Không ngờ, nụ cười của Tần Mặc càng rõ hơn: “Gọi anh là thầy Tần đi.”

Tôi: “Thầy Tần.”

Vừa nói xong, hai vành tai tôi đỏ bừng.

Chết tiệt.

Tôi vừa bị quyến rũ đúng không?

Tôi cất điện thoại, theo “thầy Tần” quay lại phòng khách.

Rõ ràng hai người chẳng nói gì nhiều, nhưng cách anh ấy hành xử khiến tôi có cảm giác… mối quan hệ giữa chúng tôi bỗng dưng trở nên gần gũi hơn.

Cảm giác đó cứ quẩn quanh trong lòng tôi, khiến khóe miệng không nhịn được mà cứ cong lên suốt.

Đến gần sofa, tôi kiếm chuyện hỏi: “Thầy Tần, chẳng phải hôm nay anh không phải làm việc sao?”

Tần Mặc đáp: “Hôm nay không cần đến công ty. Em không đến studio à?”

Tôi thấy lòng ngọt ngào một cách khó hiểu, lại ngồi xích gần Tần Mặc thêm chút nữa: “Vì thầy Tần ở nhà, nên em cũng muốn ở nhà, để ở bên thầy Tần.”

Tần Mặc nghiêng người, đối mặt với tôi, ánh mắt chạm nhau, tôi mới phát hiện khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào.

Tôi ngửa đầu nhìn lên, tư thế này nhìn kiểu gì cũng giống như đang… chờ được hôn.

Nhận ra điều đó, tim tôi bỗng đập mạnh một cái.

Bầu không khí trở nên mơ hồ khó tả, tôi vô thức liếm môi, ánh mắt dừng lại trên… đôi môi của Tần Mặc.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi hình như thấy yết hầu của anh ấy khẽ chuyển động.

Bị không khí cuốn đi, tôi chớp chớp mắt, lại rướn người gần thêm chút nữa.

Mục tiêu rõ ràng: tôi muốn hôn anh ấy.

Thấy anh không né tránh, tôi liền chủ động tiến lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi anh.

Một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, tôi vừa định rút lui, thì đã bị Tần Mặc đè xuống sofa.

08

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thì Tần Mặc đã đi làm rồi.

Tôi không để ý thời tiết, vơ đại một chiếc hoodie rồi ra ngoài, kết quả là suýt thì lạnh cóng.

Trên đường, Tần Mặc gọi điện cho tôi. Nghe thấy giọng tôi run run, biết tôi mặc phong phanh, anh lập tức nói sẽ mang áo đến cho tôi.

Tôi cảm thán: Có một người chồng vừa dịu dàng lại chu đáo, thật sự là điều may mắn.

Mang theo tâm trạng vui vẻ, tôi đến studio. Tiểu Vương trong văn phòng bảo có người đang đợi tôi trong phòng làm việc.

Tôi đẩy cửa bước vào, bất ngờ thấy người đến lại là Lưu Khải.

Tôi với anh ấy là hàng xóm kiêm bạn học, có thể coi là thanh mai trúc mã, quan hệ từ nhỏ đến lớn đều rất thân.

Thấy anh ấy, tôi tự nhiên cảm thấy rất vui.

Hai người trò chuyện rôm rả một lúc, Lưu Khải để ý thấy tôi mặc hơi mỏng: “Không lạnh à?”

Tôi hít hít mũi: “Lạnh chứ.”

Không nói không rằng, anh ấy liền cởi áo khoác ngoài, trực tiếp khoác lên người tôi.

Tôi lập tức đẩy anh ấy ra, cũng đẩy luôn cái áo: “Không cần đâu, lát nữa có người mang áo tới cho em rồi. Anh cứ mặc đi.”

Tay Lưu Khải khựng lại: “Có người mang áo cho em?”

Tôi ngẩng đầu: “Có chuyện này em muốn nói với anh… Em kết hôn rồi.”

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng làm việc bị gõ hai cái.

Lưu Khải hơi sững người, nhưng vẫn tiếp tục cài lại nút áo trên người tôi, hơi khó hiểu hỏi: “Em kết hôn với ai vậy?”

Cửa lại bị gõ thêm hai tiếng.

Lưu Khải bắt đầu mất kiên nhẫn: “Vào đi.”

Cửa mở ra, mà anh ấy vẫn tiếp tục hỏi: “Em kết hôn với ai? Đừng nói là với Hứa Minh đấy nhé?”

Tôi bất lực: “Sao có thể chứ…”

“Tranh Tranh.”

Chương 6 tiếp :