Chương 8 - Sau Này Anh Sẽ Đối Xử Tốt Với Em

Anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ vài lần trong lúc công ty khốn khó từng đề nghị tôi về nhà xem sao.

Tôi khi đó chẳng buồn đáp.

Sau đó anh ta cũng thôi không nhắc nữa.

Giờ nghĩ lại, có lẽ anh ta đã biết chuyện mẹ tôi từng âm thầm gây sức ép lên công ty anh rồi.

Sắc mặt Lục Đài dần trở nên kích động:

“Thời Thanh, em hận tôi ngoại tình, cứ nhất quyết đòi ly hôn.”

“Nhưng em và gia đình em… từ đầu đã từng xem tôi là một con người chưa?”

“Chỉ vì một câu nói của mẹ em, tôi phải chịu bao nhiêu khinh thường, bao nhiêu nhục nhã. Tôi giống như thằng hề bị đem ra đùa giỡn, mà thậm chí không biết kẻ đùa giỡn mình lại chính là mẹ vợ!”

Mắt anh ta đỏ ngầu:

“Lúc tôi khó khăn nhất, em đang làm gì? Chỉ vì chút tự tôn nực cười của bản thân, em không chịu hòa giải với nhà, cũng chẳng giúp tôi. Em nghĩ chỉ vài câu nói an ủi là đủ sao?”

“Vợ chồng mà không cùng nhau vượt qua mọi thứ tôi có hôm nay đều do tôi tự mình phấn đấu giành được. Em dựa vào đâu mà muốn chia phần?”

Tiểu Tiểu phía sau đột ngột siết chặt tay thành nắm đấm.

Tôi quay sang liếc cô ấy một cái, ra hiệu đừng nóng.

Lục Đài cười gượng, rồi nhìn chằm chằm vào mắt tôi, sâu thẳm:

“Nhưng tôi nghĩ thông rồi.”

“Tôi yêu em, từ đầu đến giờ chưa từng thay đổi.”

“Coi như cả hai đều đã sai một lần. Tôi có thể tha thứ cho em, vậy… em cũng có thể tha thứ cho tôi được không?”

Tôi nhìn anh ta, trong khoảnh khắc thoáng có vô số điều muốn nói.

Nhưng rồi lại cảm thấy… không cần thiết nữa.

Tôi đưa tay lên, lặng lẽ để anh ta nhìn rõ chiếc nhẫn đính hôn trên ngón áp út.

Trong ánh mắt dần tắt lịm của Lục Đài, tôi nói rõ ràng:

“Những chuyện chạm đến nguyên tắc và giới hạn, tôi không thể tha thứ.”

“Lục Đài, tôi không nợ anh gì cả.”

“Hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”

Rời khỏi quán cà phê, Tiểu Tiểu có việc nên đi trước.

Sau này tôi mới biết, cô ấy đã quay lại tìm Lục Đài.

“Lúc hai người khó khăn nhất, Thời Thanh đã từng quay về nhà xin giúp đỡ.”

“Điều kiện duy nhất của nhà cô ấy là: chia tay anh, kết hôn theo liên hôn đã định. Nếu không thì khỏi bàn.”

Lục Đài ngồi im lặng, không chút phản ứng.

“Lúc đó, cô ấy vừa phát hiện có thai được hai tháng.”

Lục Đài đột ngột ngẩng đầu, giọng run lên:

“Cô nói dối!”

Tiểu Tiểu chẳng thèm để tâm, tiếp tục nói:

“Thời điểm đó, thai không ổn định. Anh thì bận rối bời, cô ấy vui mừng cũng chẳng dám nói cho anh biết, sợ làm anh phân tâm. Tự mình đi khám thai, định khi nào tình hình ổn rồi mới nói.”

“Nhà xa bệnh viện, để tiết kiệm tiền taxi, cô ấy mỗi lần đều đi tàu điện ngầm.”

“Hôm đó bất ngờ tuyết lớn, cô ấy gặp tai nạn… sáu tháng, buộc phải phá thai.”

“Sau đó sức khỏe của cô ấy kém đi rõ rệt, phải uống thuốc suốt. Anh chắc cũng từng thấy mấy lọ thuốc to đùng ở nhà chứ?”

Mắt Lục Đài đỏ hoe, khóe môi kéo lên một nụ cười méo mó.

“Cô đang lừa tôi.”

“Tôi có thấy. Đó chỉ là vitamin mà.”

Tiểu Tiểu lắc đầu.

“Nếu anh thật lòng quan tâm cô ấy một chút, thì đã biết đó là thuốc gì rồi.”

“Nhưng anh đã làm gì?”

“Anh ngoại tình, giấu giếm tài sản, lừa cô ấy đi làm bảo mẫu cho tình nhân, còn đe dọa cô ấy.”

“Lục Đài, anh có thấy mình hèn hạ không?”

Trên mặt Lục Đài hiện rõ vẻ suy sụp, không muốn tin vào sự thật.

“Cô đang nói dối…”

“Anh tin hay không cũng chẳng quan trọng nữa, vì Thời Thanh đã đính hôn rồi, sắp cưới luôn đấy.”

“Giữa hai người giờ đã là người dưng. Tất cả chuyện này là anh tự làm, tự chịu.”

“Chính tay anh đã giết chết mọi hy vọng của cô ấy với tình yêu.”

Tiểu Tiểu rời khỏi quán cà phê.

Khi đóng cửa lại, dường như phía sau vang lên một tiếng gào đầy đau đớn của người đàn ông.

Chương 12

Mùa xuân năm sau.

Tôi và Lâm Hàn Mặc tổ chức một đám cưới hoành tráng.

Giới thượng lưu cả thành phố đều đến dự.

Tôi khoác tay Tiêu Dược bước lên lễ đài —

(Lúc đó, anh ấy còn nói đùa: “May mà hồi đó em bận đến nửa tháng không về nhà, nếu không còn phải lo thêm cho cô ấy.”)

Dưới sân, Tiểu Tiểu lại khóc như mưa.

Nhưng lần này cô ấy không nói gì.

Chỉ mở to đôi mắt ngấn nước nhìn tôi, nước mắt rơi không ngừng.

Bị anh chàng nhiếp ảnh gia (sau này là bạn trai cô ấy) chụp lia lịa cả buổi lễ.

Suốt hơn nửa năm qua tôi và Lâm Hàn Mặc sống rất hòa hợp.

Mỗi khi giải quyết xong công việc, anh đều tranh thủ đến tìm tôi, bồi đắp tình cảm.

Anh là người chu đáo, tinh tế.

Lần nào gặp cũng sẽ mang theo bó hoa tôi thích.

Chúng tôi đều yêu nghệ thuật và ẩm thực.

Cuối tuần thường rủ nhau đi bảo tàng hoặc phòng tranh cả ngày.

Đói bụng thì lái xe khắp thành phố tìm quán ngon, kể cả mấy quán nhỏ trong hẻm cũng không bỏ qua.

Thỉnh thoảng có phóng viên chụp được ảnh của hai đứa.

Có lúc là anh cúi xuống chỉnh tóc cho tôi,

Có lúc là thắt dây giày giúp tôi.

Một bức ảnh khác là trong cơn mưa, anh che ô đưa tôi lên xe, còn mình thì ướt hết nửa vai.

Tôi nghĩ, đó đều là những hành động rất đỗi bình thường trong đời sống vợ chồng.

Vậy mà khi lên báo lại đầy cảm giác mập mờ tình tứ.

Cộng thêm mấy tiêu đề ưa thích của truyền thông như “chồng quốc dân chiều vợ”, “ngọt ngào như phim”,

khiến mạng xã hội ngập tràn màu hồng suốt một thời gian dài.

Dù sao cũng có mặt tích cực.

Tình cảm chúng tôi ổn định, quan hệ hợp tác giữa hai nhà cũng ổn định, giá cổ phiếu cứ thế tăng vùn vụt.

Tôi từng trêu Lâm Hàn Mặc:

“Anh xem, hình tượng ‘ông chồng yêu vợ’ của anh giờ được xây dựng vững chắc rồi đấy.”

Trong giới, xây dựng hình tượng công chúng là chuyện bình thường nhất.

Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, không có ý gì sâu xa.

Nhưng hôm đó Lâm Hàn Mặc có vẻ hơi không vui.

Anh im lặng đưa tôi về nhà.

Trước cửa, anh giữ tay tôi lại.

Khuôn mặt dịu dàng và sáng sủa thường ngày, giờ lại mang theo một chút nghiêm túc hiếm thấy.

“Anh không hề xây dựng hình tượng gì cả.”

Tôi ngẩn người:

“Ồ.”