Chương 2 - Sáu Năm Chờ Đợi Một Lần Gặp Gỡ
Kỷ Hoàn kéo tôi đứng dậy, buông một câu rồi quay lưng bỏ đi:
“Hôm nay muộn rồi, để hôm khác đo tiếp.”
Đi đến cửa, anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu hun hút:
“Còn nhớ chiếc cà vạt em nợ tôi không? Lần sau đến lấy.”
4
Tôi nợ Kỷ Hoàn một chiếc cà vạt.
Chuyện này là thật.
Hồi đại học, tôi từ chuyên ngành tài chính chuyển sang thiết kế thời trang.
Có một lần, tôi và Kỷ Hoàn cùng dẫn chương trình đêm dạ hội đón năm mới.
Tôi giúp anh ấy thắt cà vạt.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Kỷ Hoàn đột nhiên cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi tôi, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, khẽ nhắc nhở:
“Xung quanh còn bạn học, anh thu lại chút đi.”
Anh tỏ vẻ suy nghĩ:
“Ý là… nếu không có bạn học thì có thể thoải mái hôn à?”
Mặt tôi càng nóng hơn, vội vàng cảnh cáo:
“Kỷ Hoàn!”
Mà vốn dĩ chiếc cà vạt gần thắt xong, tôi lại loay hoay xoay đi xoay lại trong tay mấy lần.
Kỷ Hoàn bật cười khẽ:
“Chu Khiết, cà vạt này sắp bị em thắt thành nút chết rồi.”
Tôi cứng mặt phản bác:
“Tại cà vạt này trơn, trượt tay.”
Anh gật đầu phụ họa:
“Cũng có lý. Hay là… em tặng anh một chiếc cà vạt do chính tay mình thiết kế?”
Hồi đó sinh nhật anh vừa qua không lâu.
Tôi còn định thầm trong lòng, có thể lấy nó làm một trong những món quà sinh nhật lần tới.
Nhưng còn chưa kịp chuẩn bị.
Tháng trước sinh nhật năm sau của anh.
Chúng tôi chia tay.
Giữa chúng tôi, không có cái “năm sau” nữa.
Bỗng vài tiếng chuông thông báo dồn dập kéo tôi ra khỏi hồi ức.
Tôi mở điện thoại.
Chỉ thấy trong khung trò chuyện có mấy cuộc hội thoại treo chấm đỏ.
Tôi hơi bất ngờ.
Từ khi đi làm tới giờ, danh sách tin nhắn WeChat riêng của tôi gần như chết lặng, hiếm khi náo nhiệt thế này.
Tôi mở khung chat với bạn cùng phòng thời đại học – Hứa Tiếu.
Đầu tiên là một ảnh chụp màn hình bài đăng trong không gian cá nhân.
Ngay sau đó là hàng loạt tin nhắn dồn dập của cô ấy:
【Khiết Khiết, đoán xem tớ vừa thấy gì!!!】
【Là tờ giấy điều ước Kỷ Hoàn dán lên bảng ước hồi đại học!】
【Hu hu hu, hai cậu ngọt quá, tớ ship mạnh luôn.】
【Khiết Khiết, Kỷ Hoàn thật sự rất yêu cậu đó!】
Tôi ngẩn ra, trong lòng như có từng lớp sóng lớn trào lên.
Một lát sau, tôi mới mở tấm ảnh chụp màn hình.
Là một bài đăng từ “bảng confession” trong trường.
Chú thích: “Đàn em gửi bài —— kẹo đã hết hạn của hoa khôi khoa Mỹ thuật và đội trưởng đội bóng rổ năm ấy.”
Ảnh kèm theo là một tờ giấy điều ước cùng rất nhiều tấm ảnh chụp chung của tôi và Kỷ Hoàn hồi đại học.
Trên tờ giấy là nét chữ của Kỷ Hoàn:
【Tôi muốn cưới Chu Khiết! Muốn cùng Chu Khiết đi du lịch vòng quanh thế giới!!! Muốn cùng Chu Khiết bạc đầu bên nhau! Yêu Chu Khiết cả đời!!!!!!】
5
Phần bình luận bên dưới rất đông người.
Cẩu Cẩu Quấn Quấn: 【Không ngờ tốt nghiệp năm năm rồi mà vẫn được ăn kẹo của hai người, hồi đó ngọt phát sâu răng luôn.】
Siêu Mũm Mĩm Dễ Thương: 【Hai người nhìn nhau đều là yêu thương, trời ạ, cả dấu chấm than cũng là 1314, aaa yêu thật lòng luôn!!!】
Nhà Nước Không Bảo Vệ Phế Vật: 【Cặp này tôi biết nè hồi đêm tất niên còn thấy hai người hôn nhau sau cánh gà. Kẹo hồi đó ngọt, giờ chắc bỏ thêm thạch tín rồi.】
Trường An: 【Đã yêu vậy sao lại chia tay?】