Chương 6 - Sau Khi Trùng Sinh Tỷ Tỷ Thay Ta Trở Thành Thái Tử Phi

10.

Kiếp trước Huyền Dận cũng ngay lúc nguy cấp xin Thiên Đế cứu nguy.

Nhưng mấy huynh đệ dòm ngó vị trí Thái tử của hắn sớm đã liên thủ, ngăn chặn thư báo.

Còn dẫn Thiên Đế đến Thái Hư cảnh, cách biệt tin tức bên ngoài.

Là ta bất chấp nguy hiểm tính mạng, tiến vào Thái Hư cảnh, tìm tới Thiên Đế cầu viện.

Nhưng lần này, không có ta ở hậu phương, Tử Ương chỉ bận lo cùng nam tiên khác nói chuyện yêu đương, sẽ giúp hắn ư?

Huyền Dận chính là may mắn, bởi lần này ta dù không ở hậu phương, nhưng lại cùng hắn ra chiến trường.

Nếu không tại Lan Kha thành, đã phải đứng trước trận chiến sinh tử.

Cũng là trận chiến Tử Ương xém chút mất mạng.

Cũng nhờ vào cố gắng cùng thực lực của ta, bên ta chiến thắng liền tiếp, mới có thể đến được Thiên Đao thành.

Lực phòng ngự của Thiên Đao thành mạnh gấp trăm lần Lan Kha thành, nên mới có thể kéo dài đến bây giờ.

Nếu không phải ma quân đồng thời phái ra ba vị ma tướng, có lẽ thắng lợi của chúng ta sẽ còn tiếp tục.

“Tại sao vẫn chưa có tin tức!" Huyền Dận đợi năm ngày, xao động bất an.

Ma quân không tuân theo quy củ, ban ngày khiêu chiến, ban đêm đánh lén, quân ta gặp nhiều xáo trộn.

Tướng sĩ nội thành trong lòng hoảng loạn, cứ tiếp tục như vậy, tinh thần tướng sĩ sẽ suy yếu rất nhiều.

Trải qua nhiều trận chiến như vậy, ta đối với chiến tranh càng khắc sâu đạo lý.

Đôi khi, tinh thần còn trân quý hơn thực lực.

"Điện hạ, không thể lãng phí thời gian nữa, hãy để ta lãnh binh xuất thành!"

Ta chủ động khiêu chiến.

Huyền Dận do dự: "Chờ một chút, ba vị ma tướng đối phương đều không thể khinh thường, không có viện binh, chúng ta e là không phải đối thủ của chúng."

“Nếu tiếp tục kéo dài, tình thế sẽ chỉ càng thêm trầm trọng, nơi này cách Ma Giới rất gần, linh khí không đủ, ma khí cường thịnh."

"Thời gian càng dài, đối với quân ta sẽ càng bất lợi!"

Thương binh dùng đan dược, đều hồi phục rất chậm.

Còn người không bị thương, cũng dần dần uể oải suy sụp.

Tiếp tục như vậy, sức chiến đấu sẽ bị suy yếu nghiêm trọng, hai vạn tiên binh dữ nhiều lành ít.

Nhất định phải sớm đưa ra quyết định.

"Điện hạ nếu tin tưởng ta, chi bằng đem nơi này giao cho ta, ngài tự mình về Thiên Cung cầu viện."

Huyền Dận nhìn ta không hiểu: “Ngươi là có ý gì?"

"Nhiều ngày như vậy hoàn toàn không có tin tức, Điện hạ cảm thấy là nguyên nhân gì?" Ta hỏi lại.

Huyền Dận cũng không phải ngốc thật, chỉ là có chút do dự: "Nhưng nơi này..."

"Có ta." Ngữ khí ta kiên định hơn bao giờ hết.

Ánh mắt Huyền Dận nhìn ta, có cảm động cũng có lo lắng, còn có một tia giằng co mà ta không hiểu.

"Thanh Hoà, cảm ơn!"

Huyền Dận vừa đi, bọn ma quân quấy rầy càng ngày càng nhiều.

Các tướng sĩ càng thêm xao động bất an.

Ba ngày sau, Huyền Dận không trở về theo ước định.

Ta biết, thật sự không thể kéo dài thêm, Thiên Đao thành sẽ trở thành mồ chôn của ta cùng hai vạn tướng sĩ.

Ta đem đan dược mấy ngày nay không ngủ không nghỉ luyện ra phân phát xuống dưới.

Đan dược này là phương pháp độc môn của ta.

Không chỉ có chữa thương hiệu quả, còn có thể nhanh chóng bổ sung linh lực.

Có binh sĩ bị thương sau khi ăn vào, kinh ngạc đến mức kêu lên:

"Đây là cực phẩm linh đan gì, hiệu quả thật thần kỳ, nhanh chóng!"

Những người khác sau khi nghe nói, lần lượt ăn vào, đều cảm nhận được hiệu quả thần kỳ linh đan mang lại.

"Thanh Hoà tiên tử, linh đan này chẳng phải rất trân quý đúng không?"

Tiên binh cấp thấp cũng được chia linh đan, đều cảm thấy ta ra tay rất hào phóng, hết sức cảm động.

"Ta tự mình luyện chế, không tốn tiền, mọi người yên tâm dùng."

"Chúng ta không thể ngồi im chờ chết, nếu không viện quân còn chưa tới, chúng ta sẽ bị giết chết ở trong thành."

"Mọi người có nguyện ý hay không cùng ta liều một phen?"

Ta vốn tưởng rất nhiều người sẽ phản đối.

Dù sao lai lịch của ta quá nhỏ bé, lại không có thân phận địa vị, bọn họ sẽ ủng hộ ta chứ?

Nhưng ta vừa dứt lời, tiếng hưởng ứng vang lên không dứt.

"Chúng ta đã kìm nén lâu rồi, thay vì ngồi chờ chết, không bằng buông tay đánh cược một lần!"

Vây chết trong thành quá uất ức, không bằng cùng ma quân liều mạng!" "Thanh Hoà tiên tử, người hạ lệnh đi, chúng ta nguyện thề chết đi theo!"

Ta đối diện với những tướng sĩ lương thiện ngay thẳng này, trong lòng dâng lên cảm giác không đành lòng.

Ta biết, địch nhiều ta ít, địch mạnh ta yếu, trận chiến này, ắt sẽ có rất nhiều người không thể trở về.

Nhưng nếu tiếp tục chờ đợi, sẽ còn chết nhiều người hơn nữa.

"Tốt, chúng tướng sĩ nghe lệnh, xuất thành nghênh địch!" Theo lệnh của ta, tiếng trống trận im lặng đã lâu lại vang lên.

Cửa thành mở ra.

Ta một ngựa đi đầu, giết vào trận địa kẻ địch.

Mới đầu cũng không gặp trở ngại.

Nhưng khi ta cùng một chủ tướng của đối phương vừa chạm mắt.

Linh hồn của ta lập tức tiến vào một không gian khác, những tiếng kêu la giết chóc đinh tai nhức óc liền biến mất.

Ta đột ngột về tới Thiên Cung, trên đại điện Huyền Dận đang nắm tay Tử Ương, đón nhận lời chúc mừng của chúng tiên.

Giống như cảnh đại hôn của hai bọn họ vậy.

"Ngươi ở đây cửu tử nhất sinh, nhưng người trong lòng của ngươi lại đang cùng tỷ tỷ ngươi thành thân!"

"Tiên tử, ủy khuất này, ngươi chịu được sao?"

"Vì loại người này liều mạng, có đáng không?"

Bên tai ta vang lên tràn ngập những âm thanh mê hoặc.
"Nhìn xem, hai người bọn họ anh hùng mỹ nhân, tạo hoá tác thành!"

"Nhìn lại ngươi, coi như lập được chiến công hiển hách, thì có được gì?"

"Tỷ tỷ ngươi không làm gì cả, nhưng lại có thể ngồi mát ăn bát vàng."

"Ngươi có biết, chính bởi vì ngươi trên chiến trường chiến tích vang lừng, tỷ tỷ ngươi mới có thể gả cho Thái tử."

"Nàng đoạt lấy vinh quang vốn thuộc về ngươi, ngươi không hận sao?"

"Còn có Huyền Dận, ngươi vì hắn liều mạng giết địch, hắn vẫn là yêu tỷ tỷ ngươi."

"Thật đáng thương, Thanh Hoà, ngươi thật là đáng thương…"

Khóe miệng ta không khỏi co giật, cố gắng kìm nén cảm xúc bộc phát.

Liếc qua khóe mắt, trên đại điện có một con hắc điểu xuất hiện không đúng lúc.

Linh khí hóa thành một chiếc phi đao, đâm xuyên thân chim một cách chuẩn xác.

"Líu ríu líu ríu, không dứt!"

"Đây chính là thực lực của Đại tướng ma quân sao? Còn gì hơn không!"

Ta một quyền phá vỡ vụn ảo ảnh.

Yểm Ma thổ huyết ngã xuống đất, không thể tin được nhìn ta:

"Ngươi…Ngươi làm sao..."

Ta biết hắn muốn hỏi gì, hắn khiếp sợ sao ta nhanh như vậy liền nhìn thấu được huyễn cảnh.

"Bởi vì đây căn bản không phải là tâm ma của ta, ngu xuẩn!"

"Ngươi cho rằng nữ nhân đều sẽ vì tình mà mắc kẹt sao?"

"Huyền Dận lấy ai làm Thái tử phi, cũng không ảnh hưởng trận chiến phong thần của ta hôm nay!"

"Đừng nói cái gì Thái tử phi Thiên tộc, cho dù là Thiên hậu ta cũng không quan tâm."

"So với trở thành thê tử của kẻ nào đó, ta càng muốn trở thành một vị thần có danh tiếng hơn!"

Nói xong, trên tay kết ấn, linh khí hóa thành kiếm trận, đem Yểm Ma đâm thành con nhím.
Hắn không cam lòng trừng to mắt nhìn ta, chết không nhắm mắt.

Dù sao luyện chế ác mộng, để cho người ta bị tâm ma mê hoặc, là pháp bảo bất khả chiến bại của hắn.

Đáng tiếc ta không có tâm ma, ngoại trừ tu luyện mạnh lên, chuyện còn lại, đều không để trong lòng.

Trận chiến này, ta thắng quá đẹp.

Ma quân tổn thất một Đại tướng, lập tức thu binh.

Ta không muốn kết thúc như vậy.

Thời gian kéo dài, sẽ chỉ làm bên ta lâm vào thế bị động.

Không bằng tập trung tác chiến, một lần là xong.

Ma quân bị ta đuổi đánh có chút căm tức, một trong tam đại tướng - Hồng Ma tính khí nóng nảy, quay lại đối đầu với ta.

"Quả là nghé mới sinh không sợ hổ, một tiểu nha đầu vừa mới ra đời, lại dám lỗ mãng!”

Nói xong liền xông lên.

Khóe miệng ta có chút nhếch lên, chính là chờ cơ hội như vậy.

Yểm Ma chỉ biết đùa nghịch quỷ kế, không cách nào làm đá mài đao cho ta.

Ta hỏi hắn: "Ngươi có dám cùng ta đấu tay đôi không?"

11.
Hồng Ma rất kiêu ngạo, chịu không được khiêu khích: “Có gì không dám chứ? Chúng tướng sĩ nghe lệnh, lui ra!"

Ta cũng phất tay, để tiên binh sau lưng lui ra, chừa đủ khoảng trống cho ta cùng Hồng Ma.

Hồng Ma ở trên cao nhìn xuống, cười khinh miệt: "Đừng nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, trước hết nhường ngươi ba chiêu!"

Ta lắc đầu: "Không cần, cứ trực tiếp đánh là được!"

Hắn bị ta chọc giận, la hét xông tới.

Ta cố ý bỏ vũ khí, cùng hắn đối đầu trực diện.

Hắn cũng chỉ dùng ma khí để đối đầu với linh khí của ta.

Không thể không thừa nhận, Hồng Ma rất mạnh, mạnh đến nỗi ta phải đánh cược tính mạng, mới có thể chiến đấu.

Ba quyền về sau, ta thổ huyết bay rơi ra ngoài.

Tiên binh tiên tướng phía sau hoảng sợ muốn xông lại dìu ta, nhưng bị kết giới chặn lại bên ngoài.

Hồng Ma lớn tiếng chế nhạo:

"Chút mánh khoé này, cũng dám cùng lão phu khiêu chiến, không biết tự lượng sức mình!" Doanh trại Ma quân truyền đến tiếng cười lớn.

Ta hít một hơi, một lần nữa đứng lên, lau đi vệt máu trên khóe miệng, nhìn Hồng Ma cười:
"Sao vậy? Chưa ăn cơm sao?"

Hắn nổi giận, liên tiếp giáng xuống nhiều chiêu chí mạng.

Ta một lần bị đánh bay, là lại một lần đứng lên.

Tiếng cười nhạo của bọn ma quân bên kia dần dần yên lặng.

Có lẽ chưa từng thấy qua đối thủ nào liều mạng như ta.

Ta nghe thấy tiếng kêu xé phổi của lão Hùng sau lưng: "Thanh Hoà tiên tử, bỏ đi, mau trở về!"
Sao có thể bỏ?

Chỉ một chút nữa thôi, liền có thể đột phá rồi.

Ta ăn viên linh đan cuối cùng, lần nữa phóng tới Hồng Ma.

Hồng Ma cười lạnh một tiếng: "Muốn chết!"

Hắn lần này không nương tay.

Ta cũng vậy, đem tất cả linh lực toàn bộ tập trung trên bàn tay, đánh ra một quyền đủ để xé rách hư không.

Hai quyền va vào nhau, bầu trời như sụp đổ.

Trên chiến trường khói bụi tràn ngập, đưa tay lên không thấy được năm ngón.

Ta có thể đem thân mình ẩn nấp trong đó, cảm nhận được Linh Hải bị xé nứt, lại chậm rãi hồi phục.

Tiếp đó Kim Thân Lục Trọng hiện lên từ sâu thẳm Linh Hải, ta đột phá rồi!

Hồng Ma thổi tan khói bụi, tìm kiếm ta khắp nơi:

"Nha đầu này không phải bị đánh thành tro bụi rồi chứ?" Ngữ khí hắn có chút đắc ý.

"Lần đầu tiên gặp được nữ tiên mạnh như vậy, thật đáng tiếc!"

Sau đó lại có mấy phần tiếc nuối, đối thủ như ta, hắn cũng khó mà gặp được.

"Chúng tướng sĩ nghe lệnh, theo ta giết sạch trở về, đoạt lấy Thiên Đao thành!"

Hồng Ma quyết định thừa thắng xông lên.

Bên ta tiên binh lập tức hoảng loạn, không có chủ tướng, như rắn mất đầu, như cừu non đợi làm thịt, hoảng hốt chạy loạn khắp nơi.

"Hồng Ma, cảm tạ ngươi đã giúp ta đột phá, để cảm tạ, ta sẽ tặng ngươi một đại lễ!"

Thời khắc mấu chốt, ta nguyên vẹn không chút tổn hại từ trên trời đáp xuống, ngay trước mặt Hồng Ma.

Hắn cũng cảm nhận được ta có sự khác biệt, trên mặt có chút kinh hãi:

"Ngươi…chưa chết?"

"Ta còn trẻ, không hợp để chết!"

Ta không cùng hắn nói nhiều, Kim Thân Lục Trọng toàn bộ hóa thành thực thể, đem hắn vây quanh.

Hồng Ma đổ xuống, tình thế nghịch chuyển triệt để.

Bên ta tướng sĩ càng chiến càng mạnh, lấy ít thắng nhiều, đem ma quân đuổi giết trở về bên trong Ma Giới.

Làm cho ma quân không thể không treo cờ đầu hàng, phái người cầu hoà.

Lúc này, Huyền Dận mới mang theo viện quân trở về.

Tới rất khéo, vừa vặn gặp được lúc Thiên Đao thành thắng lợi hân hoan.