Chương 8 - Sau khi nữ phụ phách lối thức tỉnh
Từ Nhược Nhược nhanh chóng giữ chặt anh ta:
“A thụy, cô ta thật không tiếp tục quấn lấy anh sao?”
Mặt Tạ Thụy không đổi sắc liếc Từ Nhược Nhược một chút.
Giọng cô ta vừa rồi không nhỏ, lần này tất cả mọi người đều biết, Tạ Thụy anh ta ăn nhờ ở đậu, còn bị người ta đuổi ra ngoài.
Anh ta nhịn xúc động, hất tay Từ Nhược Nhược ra, phun ra hai chữ lạnh như băng:
“Quay về.”
Sau đó đi ra ngoài, không quay đầu lại.
Từ Nhược Nhược trừng tôi một cái, đuổi theo sát.
Lúc sắp rời khỏi phòng học, Tạ Thụy quay đầu nhìn tôi một chút, nghĩ đến ánh mắt sợ hãi thán phục của bạn cùng phòng vừa rồi, lại nhìn Từ Nhược Nhược, nghĩ đến cảnh tượng cô ta vừa rồi khóc lóc om sòm, có cảm xúc phức tạp lặng lẽ sinh sôi trong lòng anh ta.
12
Sau hôm đó, tôi càng thêm bận rộn.
Bởi vì chuyện thức tỉnh kịch bản khiến tôi hiểu người ngoài không đáng tin cậy.
Tôi muốn mình mạnh mẽ, dù không thể khiến công ty lớn mạnh giống như cha tôi thì tối thiểu cũng phải cam đoan không phá sản.
Cha không tin con gái yếu ớt có thể chịu được nỗi khổ này.
Dưới sự năn nỉ của tôi, cha đồng ý chỉ cần cuối kỳ tôi có thể lấy được học bổng thì sẽ để tôi vào công ty học tập.
Cùng lúc đó, Tạ Thụy vốn một lòng học tập lại trở nên thất thường.
Một buổi sáng nào đó, tôi vừa chạy bộ sáng sớm trở về, đã nhận được một tin nhắn Wechat:
[ Có đó không?]
Nhìn tên ghi chú, lại là Tạ Thụy.
Tôi vừa ăn sáng vừa lướt lại tin nhắn trước đây.
Không thể không nói, trước kia tôi đối xử với Tạ Thụy rất tốt.
Mặc dù giọng điệu hơi kiêu căng, nhưng gần như đều là tôi gửi mười mấy tin nhắn, Tạ Thụy mới trả lời một hai cái, lại cực kì không kiên nhẫn.
Tôi "Chậc" một tiếng, lập tức block anh ta.
Thời gian một học kỳ thoáng một cái đã qua.
Lễ tổng kết cuối kỳ, tôi đại diện cho thầy trò toàn trường, làm ưu tú học sinh lên sân khấu thuyết trình.
Tôi lúc này, mặc lễ phục màu trắng, toàn thân rạng rỡ dưới ánh đèn chiếu xuống.
Tạ Thụy ngồi dưới sân khấu, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.
Sau khi hoạt động kết thúc, tôi đi ra sau sân khấu thay lễ phục.
Còn chưa kịp thay quần áo, cửa phòng nghỉ được mở ra, Tạ Thụy đút hai tay vào túi, ánh mắt lặng lẽ khóa chặt tôi.
Tôi nhăn mày: “Cậu tìm ai?”
Tạ Thụy nói: “Tìm cậu, Lâm Thanh Miên, sao cậu lại block Wechat của tôi?”
Tôi cười nhạo: “Tại sao lại block cậu? Tự cậu không biết sao?”
Tôi vốn muốn phủi sạch quan hệ với anh ta.
Nhưng mà không biết Tạ Thụy nghĩ đến cái gì, đột nhiên cong môi cười tự tin:
“Tôi biết rồi, Lâm Thanh Miên, đây cũng là thủ đoạn để cậu thu hút sự chú ý của tôi à?”
Tôi: “?”
13
Tạ Thụy đi vào phòng nghỉ, đồng thời mở điện thoại ra.
Anh ta cũng không xóa bạn bè với tôi thế nên vẫn có thể thấy tin nhắn của hai chúng tôi trước đó.
Trên màn hình, gần như tất cả đều là tin nhắn của tôi.
Tạ Thụy nói: “Trước kia cậu đeo bám tôi như vậy, tôi làm như không thấy cậu, cho nên cậu tức giận, cố ý block tôi để thu hút sự chú ý của tôi, để tôi tìm cậu, kết bạn lại với cậu.”
Tôi nghẹn một hơi trong lòng:
“Tạ Thụy, cậu nên tới khoa não khám đi.”
“Cậu lại đang mạnh miệng rồi, tôi đã sớm quen với những trò xiếc kiêu căng này của cậu rồi.”
Ánh ta nói, ánh mắt di chuyển trên người tôi, nói tiếp: “Tôi thấy hết thay đổi của cậu trong những ngày này rồi, nói thật, chiến thuật lần này của cậu rất thành công.”
Tôi không kiên nhẫn liếc nhìn thời gian: “Cậu có thể nói tiếng người không?”
Tạ Thụy a một tiếng:
“Không phải trên mạng đều nói, chỉ có bản thân trở nên ưu tú mới có thể xứng với người tốt hơn sao? Không phải chỉ bởi vì trước đó tôi chỉ trích cậu có bệnh công chúa nên cậu mới cố gắng như thế để tôi thay đổi cách nhìn, thu hút sự chú ý của tôi sao?”
“Cậu bị điên rồi, tôi cố gắng là chuyện của tôi, có liên quan gì đến cậu, cậu thật là biết dát vàng lên mặt mình, tôi đạt giải toàn quốc năm lần, cậu lại nói tôi xứng với cậu? Tôi bỏ xa cậu mười tám con phố?”