Chương 2 - Sau khi đá kê chân đột nhiên tỉnh ngộ
2.
Nếu phải cho đi thì nhất định không thể cho ít.
Ta mang ra một bình gốm tràn đầy bột mì, sợ cả nhà lão bà không đủ no nên còn nhào sẵn thành cục bột.
“Quý bà bà, ăn mì sao có thể thiếu trứng được, tới đây tới đây! Bà cầm luôn mấy quả trứng gà này về đi, lớn tuổi rồi, phải ăn cho đủ chất!”
“Trong nhà bà còn muối không? Lấy cả muối nhé? Vườn rau sau nhà ta trồng hợp đất quá, lá nào lá nấy cứ phải gọi là sum suê, để ta hái cho bà một ít!”
“Yên tâm, bà bà của ta không mắng ta đâu. Cả bà ấy và tướng công đều là người tốt, ngày thường thích nhất là giúp đỡ người khác. Trước đây là do ta ngu đần, không thể hiểu được lòng tốt của bọn họ.”
Quý bà bà vui mừng rời đi.
Một lão bà già như vậy rồi, ấy thế mà lúc bước đi vẫn có thể nhún nhảy cả người, thật là mở rộng tầm mắt.
“Ngươi… ngươi… ngươi…”
Ta nhìn bà bà tức đến run rẩy, cười nói:
Nương, có phải người thấy con cho ít quá không? Không thì để con mang nốt khối thịt khô qua nhà lão bà? Ăn mì sợi mà bỏ thêm vài miếng thịt khô bên trên, rưới thêm một muỗng dầu cải là thơm nhức nách!”
“Ngươi, ngươi… đồ nữ nhân phá của!”
Ta giả vờ quay đi lấy thịt, bà bà lập tức duỗi tay tóm lấy áo ta.
“Đừng đừng, ta đói rồi, ngươi đi làm cơm tối đi!”
Ta rụt tay lại, kê mung ngồi trên ghế:
“Nương, cả người ta đều đau đớn, hôm nay có lẽ phải nhường nương đi nấu cơm rồi!”
“...”
Bà bà đã không rửa bát nhiều năm rồi, lâu nay đâu có quan tâm đến chuyện bếp núc.
“Nương, không thì chúng ta ra ngoài tiệm ăn đi!”
“Ngươi có tiền à?” bà bà nhíu mày.
Ta thản nhiên lắc đầu, lại dỗ dành bà ta:
“Nương cứ trả tiền trước đi, ngày mai ta cố gắng làm nhiều bánh hơn, đến lúc đó sẽ trả lại gấp đôi cho nương.”
Bà bà bị lời nói của ta làm cho lung lay, lập tức quay trở về phòng lấy tiền.
Thực ra ta và hai khuê nữ không hề đói bụng, nhưng ta muốn tiêu tiền của bà bà.
Sau khi ra cửa, chúng ta lại gặp được đại tẩu ở cách vách, ta vui vẻ hàn huyên với nàng chuyện bà bà mời chúng ta đi ăn, thậm chí còn kéo nàng đi cùng.
Đi ngang qua đầu ngõ, ta lại gọi thêm một vị thúc bá và thím kia, rủ rê cả nhà họ đi ăn ngoài tiệm.
Đám người này thường xuyên được bà bà và tướng công giúp đỡ, rất biết cách tung hô bà bà, dỗ đến nỗi bà bà cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra.
Ồ, bây giờ bà bà vẫn còn mắc kẹt trong ảo tưởng, bà ta nghĩ mình càng chi nhiều tiền thì càng nhận lại được nhiều hơn gấp đôi.
Bà bà có danh tiếng tốt, còn tiền do ta trả, đến lúc đó người mệt sống mệt chec vẫn là ta.
Cứ để bà ta mơ mộng đi thôi!
Một đám người vô cùng náo nhiệt, gọi hẳn bốn bàn đồ ăn, cuối cùng tính sổ hết một lượng bạc và năm xu.
Bà bà cầm túi tiền trên tay, cầm mãi vẫn không moi nổi tiền ra.
Ta chộp lấy túi tiền, sảng khoái mà thanh toán một phen.
Cả thúc bá và thím đều xúm vào khen bà bà mệnh tốt, có được một cô con dâu hiểu chuyện.
Bọn họ đều mắt mù nên không nhìn thấy những vết thương xanh tím đan xen trên mặt ta và hai khuê nữ.
Về đến nhà, ta lao vào bếp đun nước nóng cho nữ nhi của ta tắm rửa.
Nghĩ nghĩ, ta lại xách thùng nước đến cho bà bà, hầu hạ bà ta tắm rửa.
Gội đầu, chà lưng, từng bước từng bước hứa hẹn với bà bà, dỗ đến nỗi bà bà không phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc.
Ta vừa trợn mắt, lập tức nghĩ đến cỗ quan tài bằng cây bách của bà bà:
“Nương, chúng ta mời bà ngoại đến ở mấy ngày đi, để ta thay nương tận hiếu với bà ngoại.”
“Được, được.”
Đây là do chính bà đáp ứng, đến lúc đó đừng khóc thét đấy nhé!